Đế Chế Đại Việt

Chương 175: Tây Gốt và Đông Tấn

“Đinh, danh tướng Phạm Tu của ký chủ thu phục một tòa thành, ban thưởng hai trăm điểm chiến công, Thiên Tử quân (100), cư dân (1000),…”

- Cuối cùng cũng đã đủ.

Lý Anh Tú nghe hệ thống thông báo liền thở phào, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng. Trong suốt khoảng thời gian xuất binh Lý Anh Tú liên tục nhận được những tin thắng lợi từ hệ thống, chỉ là điểm chiến công lại không quá nhiều nhưng những phần thưởng khác lại khá phong phú, ví dụ chỉ riêng cư dân hắn đã được ban thưởng đến hai vạn, Thiên Tử quân một ngàn người, ba lượt triệu hoán danh nhân và một ngàn điểm chiến công.

Đúng vậy, Lý Anh Tú thiếu một ngàn điểm chiến công để thăng cấp thời đại cuối cùng cũng đã đủ. Mặc dù hắn không thích chiến tranh nhưng cũng phải nói rằng chiến tranh đem đến lợi ích cho Lý Anh Tú vô cùng to lớn.

- Hệ thống, hiện tại ta đã có thể thăng cấp thời đại không?

Lý Anh Tú hướng hệ thống kêu gọi, hắn quả thực không đợi được muốn thăng cấp rồi. Lý Anh Tú đã trị vì đất nước hơn một năm rưỡi trong thời đại Lý-Trần. Tuy chỉ một năm rưỡi nhưng Lý Anh Tú cảm giác được ở mức nào đó các lĩnh vực của thời đại Lý-Trần đưa vào Đại Việt đã lên mức cao nhất, hiện tại Đại Việt muốn tiếp tục cao tốc phát triển chỉ có thể thăng cấp thời đại. Phải biết thời đại Lê Sơ chính là đỉnh cao của phong kiến Việt quốc, thành tựu thời đại này không chỉ trên mặt chính trị mà còn có cả kinh tế, quân sự, văn hóa, khoa học - kỹ thuật,…đều đạt đến đăng phong tạo cực, có những thứ mà dù sau này đến giai đoạn sau đều không thể phục hồi được. Ví dụ như chỉ riêng kiến trúc hệ thống đấu củng hầu như bị phế bỏ, kỹ thuật xây dựng các công trình lớn bị thất truyền, thay vào đó lại là những công trình thấp bé. Hay nói đến luyện kim, quân sự thời đại này cũng là đỉnh cao của nó trong thời kỳ phong kiến Việt quốc, khi các nước đồng văn khác phải nhờ các nước phương Tây để đúc súng, thì Việt quốc đã có súng ống đầy đủ các loại, thậm chí còn trang bị đại trà theo tỉ lệ hỏa khí và vũ khí lạnh là 1:1.

“Đinh, ký chú xác nhận tiêu hao năm ngàn điểm chiến công để thăng cấp thời đại?

- Xác nhận.

“Đinh, tiêu hao năm ngàn điểm chiến công (dư 187) thăng cấp lên thời đại văn minh Hậu Lê, hệ thống lâm vào ngủ say hai tháng, tất cả điểm chiến công ghi được trực tiếp được biết thành phần thưởng sau khi hệ thống tỉnh lại. Tạm biệt ký chủ”.

- Lần này vậy mà mất đến hai tháng?

Lý Anh Tú kinh ngạc, lần trước thăng cấp lên thời đại Lý - Trần bất quá cũng chỉ mất ba ngày mà thôi. Lần này hệ thống ngủ say lâu như vậy, Lý Anh Tú thật chờ mong nó có thể đem đến cho bọn hắn điều gì.

- Bẩm bệ hạ, có Trần tham chính cầu kiến.

Trần Thư giọng nói vọng từ bên ngoài vào. Trần tham chính tức chỉ Trần Thủ Độ, chứ vụ không cao nhưng trong triều ai cũng phải kiên dè. Bình thường Trần Thủ Độ cũng không hay yết kiến hắn, dù sao Ám bộ chung quy phát triển chưa quá rộng rãi, quốc nội còn có thể nhưng quốc tế thì còn rất hạn chế, chung quy cũng bởi thiếu nhân thủ. Mà những chuyện trong quốc nội Trần Thủ Độ liền có thể tự mình xử lý, lần này Trần Thủ Độ đích thân đến chỉ sợ rằng có chuyện lớn đã xảy ra. Lý Anh Tú nghiêm túc lại nói.

- Cho truyền.

Trần Thủ Độ trong quan phục tòng tứ phẩm đi vào bên trong Ngự Thư phòng, nhìn thấy Lý Anh Tú liền khom người chào.

- Bái kiến bệ hạ.

Lý Anh Tú gật đầu nghiêm mặt nói.

- Hôm nay khanh cầu kiến Trẫm có việc gì?

Trần Thủ Độ ngẩng đầu nhìn long nhan nghiêm chỉnh chậm rãi nói.

- Bẩm bệ hạ, đoàn sứ của Trần Khánh Dư đã trở về, tuy nhiên trên đường lại bị phục kích, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

- Cái gì?

Quay trở lại mười hai ngày trước, trên thảo nguyên Goldland có một đoàn người đông đến ngàn người chậm rãi di chuyển, đằng sau bọn hắn còn có hơn trăm chiếc xe ngựa chở hàng hóa, xe hàng nặng đến nỗi hai bánh xe in hằng thật sâu dấu vết trên mặt đất, trên mỗi xe lại cắm một lá cờ Long Tinh kỳ bay phấp phới. Đây chính là đoàn sứ thần của Đại Việt do Trần Khánh Dư dẫn đầu trên đường đi đến phương Đông từ năm ngoái. Bởi Lý Anh Tú muốn trừng phạt việc đám người Trần Thủ Độ mật mưu gài hắn, Trần Thủ Độ là Ám bộ đội trưởng, không thể điều động, Trần Quốc Tuấn là ý kiến phản đối, Trần Quốc Toản mới nắm Chương Thánh quân cũng không thể động, Trần Bình Trọng và Trần Nhật Duật đều nắm quân ở phương xa nên không tham dự, vậy thì đương nhiên hình phạt này liền rơi xuống đầu Trần Khánh Dư rồi. Lý Anh Tú buộc hắn phải đi xa ngàn dặm, không được ăn Tết đây. Lý Anh Tú cảm thấy mình đã rất tàn nhẫn.

Thế nhưng Trần Khánh Dư đi đường một mực rất thuận lợi, bọn hắn đi suốt hai tháng cuối cùng cũng đến được Đông Tấn hoàng triều. Đông Tấn hoàng triều là một cổ quốc tại phía Đông đã tồn tại được hơn hai trăm năm, vốn đã từng là một đầu cầu nối giữa hai nền văn hóa Đông - Tây Đông Tấn có được một nền văn hóa đa dạng, phong phú, một nền kinh tế ngoại thương cực kỳ phát triển. Về đối ngoại Đông Tấn cũng rất cởi mở, quan hệ với các nước phương Tây và phương Đông, đặc biệt là đầu cầu bên kia Tây Gốt vương quốc, hai nước từng có một mối quan hệ vô cùng nồng ấm, dù rằng cuộc chiến tranh Đông - Tây hai mươi năm trước cũng không hề làm mối ban giao của bọn bị phá vỡ. Thế nhưng tất cả kết thúc vào mười năm trước.

Mười năm trước Sugar vương tử, con trai thứ hai của quốc vương Tây Gốt cầu hôn Hương Thiên công chúa - con gái út của Chấn Đông hoàng đế - vua của Đông Tấn hoàng triều. Sugar vô cùng được quốc vương Tây Gốt sủng ái liền đem một nửa đất phong của mình khi đó chính là một phần hai Goldland bình nguyên để làm sính lễ. Chấn Đông hoàng đế ngay lập tức đồng ý. Dùng một cô con gái đổi lấy trăm dặm đất đai Chấn Đông hoàng đế tuyệt đối có lời. Hai bên cũng thống nhất tổ chức tiệc cưới rất linh đình. Lúc đó bởi Tây Gốt có chiến sự, Sugar vương tử liền dẫn người nhanh chóng trở về, Hương Thiên công chúa dưới sự hộ tống của quân đội của Đông Tấn đưa đến Tây Gốt.

Tưởng chừng mối lương duyên đó sẽ làm cho tình hữu nghị giữa hai nước càng thêm thắt chặt, không ngờ đoàn hộ tống Hương Thiên công chúa lại bị phục kích rồi. Khi quân đội của Sugar vương tử chạy đến nơi thì đội hộ tống đã không còn người nào sống sót, Hương Thiên công chúa thi thể còn bị chặt nát không nhìn ra được hình thù gì.

Tức giận vì người mình yêu bị sát hại Sugar vương tử liền đòi hỏi Đông Tấn hoàng triều phải có một câu trả lời. Thế nhưng Chấn Đông hoàng đế chỉ nói đây là một hồi tai nạn, cũng chỉ trích Sugar vương tử không lưu tâm đến Hương Thiên công chúa, đòi hỏi nửa phần xứ Goldland phải thuộc về Đông Tấn hoàng triều.

Sugar vương tử đương nhiên không chịu, hắn đến người yêu mình cũng mất, vậy mà Chấn Đông hoàng đế không để ý đến, chỉ một mực đòi hỏi đất đai. Xung đột như thế vì một cuộc hôn nhân mà nổ ra. Quân Đông Tấn bất ngờ tấn công chiếm lấy một nửa xứ Goldland được cho là thuộc về bọn họ. Sugar vương tử mất người yêu, mất một nửa lãnh địa liền trở về kinh đô. Tuy yêu quý vương tử như Tây Gốt lúc đó không yên bình nên Tây Gốt quốc vương cũng chỉ ráng ngậm bồ hòn làm ngọt. Mọi chuyện tưởng chừng như vậy đã lắng xuống, không ngờ hai năm sau Sugar vương tử lại lên ngôi trở thành Tân Tây Gốt vương. Hắn chính là gϊếŧ chết người cha mà hắn cho là nhu nhược, lại gϊếŧ tất cả anh em trong gia tộc để trở thành kẻ kế thừa hợp pháp duy nhất. Điều kì lạ chính là Thần giáo vậy mà nhất mực ủng hộ Sugar lên làm quốc vương.

Trở lại vấn đề, sau khi Sugar lên làm quốc vương Tây Gốt liền tuyên chiến với Đông Tấn trả thù mối nhục năm xưa. Quân đội Tây Gốt tấn công như vũ bão, dần dần đẩy lùi Đông Tấn ra khỏi xứ Goldland, Đông Tấn chỉ còn nắm giữ được một phần tư, chiến tranh kéo dài năm năm dẫn đến quốc lực hai nước suy giảm trầm trọng.

Đông Tấn bởi vì chiến tranh, mất đi ngoại thương phía Tây, tác động liền thấy được rõ ràng nhất chính là kinh tế suy giảm, các đô thị bởi không có giao thương mà trở nên tiêu điều. Tây Gốt lại bởi chiến tranh lâu dài dẫn đến xã hội rối loạn, Sugar không thể không tập trung lại nguồn lực để bình định trong nước. Tây Gốt cuối cùng cũng không đủ lực để lấy lại phần đất mình đã mất. Hai nước đoạn tuyệt quan hệ ngoại giao, cấm tuyệt đối thương nhân qua lại xứ Goldland. Một nửa xứ Goldland từng một thời trù phú vì giao thương Đông - Tây nay lại trở nên hoang vắng tiêu điều, Đông Tấn và Tây Gốt cũng không thèm quan tâm đến nơi này, mặc dù cũng không muốn đối phương chiếm được.