Các tuyển thủ sau khi vượt qua được cầu khỉ liền dễ dàng vượt qua được bập bênh. Hàng rào kẽm gai cũng không gây khó khăn gì cho bọn họ, chỉ cần nằm xuống trường qua là có thể. Các tuyển thủ nhanh chóng đến vòng hai. Cung tên mà bọn họ phải sử dụng là cung liên hợp tam thạch cung, đối với người thường muốn kéo căng cũng phải vô cùng khó khăn chứ đừng nói đến là bắn đi. Ấy vậy mà lần lượt đội trưởng đội đỏ, đội vàng, Trương Duy Nhất,… đều một lần kéo căng ra dây cung.
Băng, băng, băng,…
Mũi tên phóng vυ't đi chuẩn xác ghim vào bia. Quy định của vòng này là chỉ khi nào bắn trúng hồng tâm thì mới có thể đến phần tiếp theo. Binh sĩ giám sát đi đến cạnh bia liền thấy hai mũi tên có lông đuôi đánh dấu màu đỏ và màu vàng ghim trúng vào hồng tâm, mũi tên của những người khác lại lệch đi một chút. Binh sĩ ngay lập tức phất cờ đỏ và vàng lên.
- Thần xạ thủ.
Pavong không kìm lòng được hô lên. Trong đôi mắt của những sứ thần cũng tràn đầy kinh ngạc. Trong vòng một trăm mét, một mũi tên liền có thể bắn trúng hồng tâm. Bọn hắn có thể tưởng tượng trong chiến trận đột nhiên có một mũi tên ghim thẳng vào cổ hắn từ khoảng cách trăm mét. Tất cả đều không khỏi lạnh sống lưng.
Bên dưới Lý Anh Tú cũng vô cùng hưng phấn, hắn chắc chắc rằng hai người thanh niên này chính là kiếp sau của hai vị danh tướng nào đó, nếu không một người bình thường rất khó thắng được Thiên tử quân đi ra từ hệ thống như Đỗ Cung, Trương Duy Nhất được.
Đội trưởng đội đen sau lọt tên thứ nhất thiếu niên này mới đến được vòng hai, cầu khỉ quá khó khăn làm hắn bị ngã đến hai lần tụt lại sau lưng. Hắn cầm lấy cung tên liền cắn răng kéo căng ra, mới mười mấy tuổi, còn chưa phát dục đầy đủ, hắn kéo cung tên cũng hết sức khó khăn.
Băng.
Mũi tên phóng ra lại ghim trúng bia, bia quá xa hắn không thể xác định rõ là mình bắn trúng vào đâu. Hắn không giỏi bắn cung lắm.
Trúng.
Lá cờ màu đen vậy mà được phất lên. Hắn vui vẻ hô lên một tiếng liền chạy theo hai người phía trước. Đỗ Cung, Trương Duy Nhất nhìn nhau cảm thấy trên mặt bỏng rát, mình vậy mà thua một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu. Hai người liền ra sức nhắm kỹ vào bia mà bắn, may mắn chính là loạt thứ hai hai bọn họ bắn trúng hồng tâm liền đuổi theo ba người phía trước, bỏ lại hai mươi người phía sau.
Bên trên các đoàn sứ thần cũng cạn lời rồi. Đại Việt vậy mà có nhiều thần xạ thủ như vậy. Trước đó ở cổ quốc England có tồn tại một truyền thuyết Robin Hood. Thế nhưng cả cổ quốc năm xưa cũng chỉ có một Robin Hood, Đại Việt lại có bao nhiêu? Một, hai, ba, bốn, năm,… lại còn một đám ở phía sau nữa. Trời ạ, còn để người ta sống không?
Hai đội trưởng đội vàng và đỏ liên tục bám sát nhau, bọn họ chạy đến cưỡi lên chiến mã liền cầm theo cung tên phóng đi. Cung giành cho kỵ binh là nhị thạch cung, ngắn hơn cung cho bộ binh, khoảng cách đến bia cũng không quy định rõ ràng. Bọn họ chỉ có một mũi tên, một cơ hội duy nhất. Hai người thúc ngựa đi cách bia hơn một trăm mét liền lắp tên.
Băng, băng.
Hai mũi tên bay vυ't ra, lần này các sứ thần đều thấy rõ quỹ đạo của hai mũi tên vẽ thành hai đường cầu vồng đẹp đẽ, sau đó…
Keng, keng.
Hai mũi tên chuẩn xác xuyên qua mũ đâu mâu đâm vào trong hình nộm.
- Trời ạ, vậy mà xa hơn trăm mét nhất tiễn xuyên đầu.
- Roobin Hood ngày xưa cũng không thể bắn giỏi đến như vậy đi.
Các sứ thần ngày càng kinh hãi rồi. Đến đây họ hoàn toàn xác định ít nhất Đại Việt qua kỳ thi này vậy mà tuyển được hai vị tướng vô cùng lợi hại, ngoài trăm mét cướp đầu người.
So với hai người dẫn đầu, những người khác lạc hậu không ít. Trương Duy Nhất và Đỗ Cung bắn xa một trăm mét trúng thân hình nộm, đội trưởng đội đen trong vòng bảy mươi mét cũng bắn trúng. Có người thử sức ở khoảng cách một trăm mét một mũi tên bắn lệch hình nộm một chút liền bị loại bỏ.
Hai người dẫn đầu giục ngựa phi nước đại phóng nhanh đi, trước mặt bọn họ là những hàng trường thương được dựng sẵn, hai người như đồng thời thực hiện một động tác nghiên người, cánh tay như kìm sắc nhất cử liền chộp lấy được trường thương, chiến mã không có một chút nào dừng lại.
- Tốt.
Lý Anh Tú phấn khích hô lên. Elina nhìn sang hắn khẽ mỉm cười, nàng đột nhiên cảm thấy người này cũng dễ thương đấy chứ.
Hai kỵ sĩ cứ ghìm nhau, không ai nhường ai, người nào cũng quyết tâm đạt được thứ nhất, thúc ngựa càng phóng nhanh đi. Lúc mọi người vẫn đang nhìn chăm chăm vào bọn hắn thì bỗng nhiên đội trưởng đội đỏ hai chân đứng trên bàn đạp, cả người uốn cong về phía sau.
- HÂY A!
Hắn gầm lên một tiếng cả người như cánh cung gập về phía trước, trường thương trong tay lại như một ngọn phi lao phóng ra. Mọi người trừng mắt, trường thương kỵ binh dài bốn mét, nặng ít nhất cũng phải mười mấy ký, hắn cách bia còn đến hơn năm mươi mét vậy mà dám phóng đi trường thương, lực cánh tay cần bao nhiêu mới đủ đây?
Phập.
Trường thương vậy mà chuẩn xác đâm thủng ngực hình nộm rồi. Xung quanh Giảng Võ điện dân chúng liền ồ lên tán thưởng khâm phục.
- Đây mới chính là dũng sĩ của Việt tộc ta.
- Đúng vậy, lực sĩ, tuyệt đối là lực sĩ. Không ngờ dáng người hắn không to lớn nhưng sức mạnh lại lớn đến vậy.
- Ta muốn đẻ con cho hắn.
- Phi, ngươi đã bốn mươi tuổi rồi còn đòi đẻ.
- Lão nương thích, có ý kiến?
…
Đội trưởng đội đỏ giật cương một cái, chiến mã hí vang giương hai vó lên kiêu ngạo như một con gà trống thắng trận. Đội trưởng đội vàng vẻ mặt hơi mất mác. Hắn biết hắn đã thua, trong luật rõ ràng quy định bọn hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào đấy. Hắn trong lòng sinh ra tức giận liền thúc ngựa một mạch đến hình nộm trường thương đâm chuẩn xác vào cổ hình nộm.
Phanh.
Kỵ sĩ phóng qua, đầu hình nộm bay cao lên trời, người xem không khỏi rụt cổ lại, tưởng tượng đó chính là cái đầu của mình liền không khỏi lạnh sống lưng.
Cộc, cộc, cộc. Phì, phì.
Đội trưởng đội vàng thúc ngựa đến cạnh đối thủ, hai chiến mã cũng như hai kỵ sĩ cưỡi trên người bọn chúng, liên tục gầm gừ nhau. Đội trưởng đội vàng nói.
- Vòng cuối ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.
Đội trưởng đội đỏ cũng không thua kém hừ lạnh nói.
- Mỏi mắt mong chờ, hi vọng ngươi không bị loại quá sớm đi.
Lần lượt các tuyển thủ khác cũng hoàn thành xong nhiệm vụ. Trương Duy Nhất đứng thứ ba, Đỗ Cung đứng thứ tư, thứ năm là đội trưởng đội đen, năm người còn lại lần lượt là năm người đến từ Cấm quân. Không thể trách được, dù sao Cấm quân cũng là lực lượng tinh nhuệ nhất của Đại Việt. Lý Anh Tú không khỏi lắc đầu, xem ra sau này phải hạn chế, hoặc cấm không cho Cấm quân thi đấu, nếu không quá mất công bằng rồi.
Vòng thi thứ hai đến đây là kết thúc, lấy mười người tuyển thủ liền đi đến trước bậc thềm Giảng Võ điện. Phạm Tu đứng lên đi về phía trước nói.
- Chúc mừng các ngươi đã giành chiến thắng trong hai vòng thi. Là thượng thư bộ binh, là thượng cấp của các ngươi ta vô cùng tự hào khi Đại Việt ta có những tinh anh như vậy.
- Cảm ơn đồng chí thượng thư bộ binh.
Mười người đồng thanh đáp. Phạm Tu hài lòng nói.
- Các ngươi chính là những người chiến thắng trong kỳ thi này. Trở về nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều chính bệ hạ sẽ chủ trì vòng đấu. Cuộc thi sẽ được tổ chức tại điện Càn Nguyên, cố gắng thể hiện cho tốt vào.
- Tuân lệnh đồng chí.
Cuộc thi kết thúc, thứ bậc cũng rõ ràng, vòng cuối cùng chẳng qua là để bọn họ ra mắt bệ hạ thể hiện chính mình mà thôi. Các sứ thần cũng nhân dân cũng tản đi. Nhưng các sứ thần lại lần nữa bị Đại Việt khoe ra cơ bắp, trong lòng không khỏi khó chịu.
Các sứ thần các gia tộc quần đảo Sắt vừa trở về Đại Sứ quán Lê Văn Thịnh liền tìm tới. Đối với vị Hồng Lô tự này của Đại Việt các sứ thần tìm đủ mọi cách để lung lay, hi vọng có thể đạt được nguyện vọng chuộc lại vị lãnh chúa của bọn hắn, vị quan này rất tốt, lúc nào cũng là một gương mặt mỉm cười, dù là nhận tiền đút lót của bọn hắn cũng một mực cười như vậy đấy, đem đến tin tức Đại Việt hoàng đế không muốn gặp sứ thần cũng là cười như vậy, quả thực là bộ mặt muốn ăn đòn. Nếu không phải đang ở Đại Việt đoán chừng Lê Văn Thịnh đã bị các sứ thần băm ra thành từng mảnh.
Bọn hắn đâu biết rằng Lê Văn Thịnh chính là thám báo viên của Lý Anh Tú, tiền bọn hắn hối lộ Lê Văn Thịnh chạy một vòng liền rơi vào tay Lý Anh Tú. Nên nể tình bọn hắn cho nhiều tiền như vậy Lý Anh Tú liền ân chuẩn để bọn hắn gặp mặt lãnh chúa của bọn họ.