Cổ Kỳ nhìn trong bát của anh, phát hiện có một nhánh rau thơm, là do cô không cẩn thận lúc gắp nấm hương đã gắp lẫn vào, nên cô lại bỏ ra giúp anh.
“Ăn đi.”
“Ừ.”
Tiêu Hòa Trạch: “...”
Anh ấy lại “hỏi thăm” mẹ người nào đó ở trong lòng một lần nữa.
Cho dù Tiêu Hòa Trạch cứ muốn chửi mẹ người ta, song ngoài mặt vẫn duy trì phong độ như cũ, cố ý nói: “Tôi đột nhiên lại nhớ tới lời nói ban ngày của chúng ta.”
Cổ Kỳ không hỏi, nhẹ nhàng hít một hơi thuốc.
“Cô nói người yêu lý tưởng của cô là lúc cần thì có, không cần thì phải biến mất đừng có xuất hiện, bây giờ ngẫm lại, làm người đàn ông của cô cũng thật đáng thương.”
Bạn học sinh nam đang ăn cơm nào đó hơi khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn Tiêu Hòa Trạch một cái, sau đó nhìn về phía Cổ Kỳ.
Cổ Kỳ không phát hiện điểm khác thường của anh, mà chỉ ngăn Tiêu Hòa Trạch lại, nói mình hình như không nói cái đề tài này.
Nhưng mà bạn học Lạc vẫn luôn vô cùng yên tĩnh lại mở miệng nói chuyện.
Anh nhìn Cổ Kỳ, nhíu mày nói: “Chị, như thế căn bản không phải tình yêu.”
Lời anh nói giống y hệt những gì Tiêu Hòa Trạch đã nói...
“Vậy cái gì mới là tình yêu?” Cổ Kỳ cười khẽ.
Cô là người không hiểu tình yêu, cô chỉ biết bản thân cần cái gì.
“Mỗi giờ mỗi phút đều muốn ở bên nhau, không nhìn thấy cô ấy thì sẽ thấy nhớ, nhìn thấy cô ấy lại thấy vừa vui vừa buồn.”
“Ồ? Tiểu Thiên rất có kinh nghiệm?” Cổ Kỳ cười nhạo trêu ghẹo.
Lạc Thiên Dịch bất đắc dĩ, cúi đầu ăn cơm.
Chị có biết không, tất cả những cảm nhận đau khổ và vui vẻ của anh đều do cô mang đến cho anh.
Một lúc lâu sau, Lạc Thiên Dịch đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Tiêu Hòa Trạch nhìn theo anh đi xa, duỗi tay hỏi Cổ Kỳ muốn một điếu thuốc, tự đốt lên cho mình.
“Cổ Kỳ, cô đối xử với cậu ta rất đặc biệt?”
Cổ Kỳ ấn dập tàn thuốc.
“Có à?”
“Ừ, cô rất săn sóc cậu ta.”
Vậy mà lại nhặt rau thơm ra cho người ta...
Người đẹp tuyệt sắc tuyệt trần như Cổ Kỳ này, chỉ có thể là người khác lấy lòng cô mới đúng.
“Cậu ấy là người nhà họ Lạc, bọn họ cũng rất săn sóc chú ý đến tôi.” Cổ Kỳ không để bụng nói.
“Cô muốn yêu đương với cậu ta?”
Cổ Kỳ cười: “Cậu ấy vẫn là một học sinh cấp ba.”
Hơn nữa cậu ấy còn là con trai của Lạc Chiêu Niên...
Nếu cô trêu chọc Lạc Thiên Dịch, Cổ Như Tâm và Lạc Chiêu Niên sẽ xấu hổ đến nhường nào?
“Nếu đã không có suy nghĩ ấy thì cũng đừng đối xử với cậu ta quá tốt.”
“?”
“Cậu ta yêu cô.”
Cổ Kỳ kinh ngạc.
Trên đường trở về, Cổ Kỳ vẫn luôn suy nghĩ lời Tiêu Hòa Trạch nói.
... Cô muốn yêu đương với cậu ta?
... Cậu ấy vẫn là một học sinh cấp ba.
... Nếu đã không có suy nghĩ ấy thì cũng đừng đối xử với cậu ta quá tốt, cậu ta yêu cô.
... Anh chắc chứ?
... Cô có thể thử thăm dò một chút.
Lúc này Cổ Kỳ đang lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cô duỗi tay muốn lấy kẹo cao su trên bàn điều khiển trung tâm, có một bàn tay khác lại giành trước một bước, anh lấy giúp cô.
“Chị muốn ăn kẹo cao su à?”
Giọng nói cậu nhóc dịu dàng trong trẻo, nghe thật thoải mái.
Không chờ Cổ Kỳ trả lời, anh chủ động đổ ra cho cô hai viên kẹo cao su, ngày thường một lần cô toàn ăn hai viên.
“Chị há miệng.”
Mắt hạnh của cậu em trai nào đó cong cong, mí mắt dưới hơi nhô lên như con tằm nhỏ, tươi cười tỏa sáng như ánh mặt trời rạng ngời đẹp đẽ.
Cổ Kỳ khẽ hé môi, tay cậu em trai nào đó đυ.ng vào môi cô, đưa hai viên kẹo cao su vào trong miệng cô.
Hinh như tâm trạng anh trở nên tốt hơn, không còn mảy may nét u sầu của ban ngày nữa.
“Cậu không buồn nữa à?” Cổ Kỳ hỏi.
Lạc Thiên Dịch nhai kỹ kẹo cao su, hạ cửa sổ xe xuống đón gió, cười nói: “Vâng.”
“Vì sao?”
“Không nói cho chị biết.”
Được ở bên cô, có thể ngửi được mùi hương của cô thì anh sẽ vui vẻ chứ sao nữa.
Cổ Kỳ cũng không truy hỏi, dẫm chân ga tăng tốc về nhà.
Mười phút sau, hai người về đến nhà họ Lạc.
Cổ Kỳ dừng xe ở bên cạnh tường vây, cô không xuống xe, Lạc Thiên Dịch cũng không xuống, đài phát thanh trên xe đang phát một bài hát cũ “Thở ngắn than dài”.
Lúc này, Lạc Thiên Dịch bế mèo con bên chân lên, dùng móng vuốt nhỏ của mèo con cào chị.
“Bé ngốc, gọi chị.”
“Meow ~”
“Không giống, gọi chị lần nữa.”
“Meow ~”
Cậu nhóc cười ha ha, thật thoải mái, cũng thật lạc quan vui vẻ.
Nhìn cậu nhóc đẹp trai trước mắt, Cổ Kỳ cũng cười.
Nghĩ đến những gì Tiêu Hòa Trạch nói, Cổ Kỳ hơi ngẩn ra, dần dần thu ý cười lại.
... Cô có thể thử thăm dò một chút.
Giọng nói này bỗng hiện lên trong đầu, Cổ Kỳ nhíu mày.
Yên lặng hồi lâu, Cổ Kỳ hít sâu một hơi, duỗi tay chủ động chạm đến gò má nhẵn mịn của chàng trai.