Mọi người ở lại bàn bạc một lúc, nhưng vì vừa mới lặn lội đường xa tới đây, hơn nữa tạm thời cũng không thể manh động được, cho nên không lâu sau tất cả đều tản ra trở về phòng của mình, chỉ trừ một người.
“Giáo quan, cô không về phòng nghỉ ngơi à??” Tử Phong có chút chán nản nhìn Lâm Tử Hàm đang vô cùng thoải mái nằm ườn ra trên giường của mình mà nói.
“Chẳng phải ở đây cũng có một cái giường hay sao, ta nằm đây cũng là nghỉ ngơi mà.” Lâm Tử Hàm dường như không thèm coi sự tồn tại của Tử Phong ở bên cạnh, cứ như vậy mà nằm trên giường vươn vai một cái, mơ hồ còn phát ra tiếng rêи ɾỉ dụ người.
Tử Phong nhìn Lâm Tử Hàm lăn lộn trên giường của mình mà khóe mắt có chút giật giật, ánh mắt nhìn vào đôi gò bồng đảo căng tròn đang lắc lư của nàng ta mà có chút nóng bỏng, nhưng rất nhanh liền được hắn kìm lại.
“Vậy thì căn phòng này để lại cho cô, ta đi kiếm phòng khác.” Tử Phong vừa nói vừa rảo bước đi ra ngoài, dù sao thì hắn đã bao trọn cả mấy tầng lầu với 30 căn phòng rồi, bọn họ chỉ có 28 người, chắc chắn vẫn còn 2 phòng còn trống, cùng lắm thì hắn leo lên nóc nhà nằm cũng được.
“Khoan đã!!” Lâm Tử Hàm bỗng bật dậy, một tay vươn ra liền nắm lấy chéo áo của Tử Phong.
“Chuyện gì??”
“Ta muốn hỏi cậu một vài điều, vậy nên là khoan đi đã.” Lâm Tử Hàm nghiêm túc nói.
Hiếm khi thấy Lâm Tử Hàm thật sự tỏ ra nghiêm túc, hơn nữa ở trong này cũng chỉ còn hai người, hẳn đây là việc hệ trọng không nên để cho người khác biết đây, nghĩ như vậy, Tử Phong bèn đứng lại, chờ Lâm Tử Hàm lên tiếng.
“Cậu cảm thấy ta như thế nào??”
“Hở??” Tử Phong chợt ngớ người ra, như thế nào là như thế nào, lạy chúa, à nhầm lạy lão tác giả, tự nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như thế này thì hắn dù có chỉ số IQ lên đến 250 cũng phải chào thua.
“Ý ta là, cậu cảm thấy con người ta so với trước kia như thế nào??” Lâm Tử Hàm cắn răng nói.
Tử Phong biết cái “trước kia” trong lời nàng nói là ám chỉ kiếp trước, hắn liền không tự chủ được mà nhìn ngắm Lâm Tử Hàm từ trên xuống dưới một lượt. Mái tóc dài bồng bềnh hơi ngả sang màu đỏ, khuôn mặt thiên kiều bá mị tuyệt đối xếp vào hàng trên cùng của tất cả mỹ nhân mà hắn đã từng gặp, cũng chỉ có Hồ Phi Nguyệt cái siêu cấp hồ ly tinh hại nước hại dân này là có thể vượt qua nàng. Lúc này nàng đã trút bỏ lớp áo choàng xám xịt dùng để ngụy trang lúc ban đầu, thay vào đó là một bộ đồ màu xanh lục bó sát vào cơ thể, lộ rõ từng đường cong với tỉ lệ hoàn hảo trên cơ thể nàng, ngực nở nhưng không quá lớn, vòng éo thon nhỏ chỉ cần một cánh tay của hắn cũng có thể ôm trọn, y phục của nàng chỉ kín đáo ở trên, nhưng ở bên dưới thì chỉ che đến gần nửa đùi, phần còn lại vô cùng tự nhiên mà để lộ ra bên ngoài, phơi bày một đôi chân thon dài trắng nõn, đây thật sự là cặp chân hấp dẫn nhất mà Tử Phong đã từng gặp, kể cả Hồ Phi Nguyệt thì cũng thua một hai phần bởi vì độ dài.
Nói là thế, nhưng diện mạo này của nàng so với kiếp trước mà hắn đã từng biết không hề có chút khác biệt, dù sao thì kiếp trước hắn cũng đã sống với nàng cả chục năm trời, dù xinh đẹp thật nhưng không đến nỗi khiến hắn phải ngạc nhiên. Thứ tạo nên khác biệt ở đây đó là khí chất của nàng, nếu như trước kia nàng là mỹ nữ trong nhân gian thì bây giờ trông không khác gì thần tiên hạ phàm cả. Khí chất của nàng hiện tại gần như là siêu phàm thoát tục, đầy quyến rũ nhưng vẫn giữ nguyên được một vẻ thánh khiết khó ai có thể động chạm tới. Nhưng kèm theo đó là thêm một cỗ khí thế thượng vị giả ẩn hiện như có như không, tuy mờ nhạt nhưng lại khiến người khác không tự chủ được mà kính trọng.
“Không có gì thay đôi cả, có chăng chỉ là khí chất mà thôi.” Tử Phong lắc đầu nói.
“Theo cậu thấy thì như vậy là tốt hay xấu??” Lâm Tử Hàm có chút chần chờ hỏi.
“Đương nhiên là tốt hơn trước kia.” Tử Phong thầm thở dài một cái, trong đầu khẽ nói, cuối cùng cũng đến rồi.
Lâm Tử Hàm đột ngột đứng dậy, đôi mắt trong suốt như ngọc của nàng nhìn thẳng vào cặp mắt đen tuyền sâu thẳm như thâm uyên của hắn, chậm rãi nói:
“Tốt hơn trước kia ư?? Cậu đang tự dối lòng mình phải không? Nếu là tốt hơn trước kia, tại sao từ khi gặp lại cho đến giờ, ngoại trừ công việc ra thì cậu luôn luôn tránh mặt không muốn gặp ta? Khi có người ngoài thì cũng thôi, nhưng tại sao bây giờ chỉ có hai ta trong phòng nhưng cậu vẫn còn cư xử cùng nói chuyện một cách giữ lễ như vậy chứ? Chẳng lẽ nhưng gì chúng ta đã trải qua, cậu đã quên hết rồi à??”
Nói đến đây, đôi mắt của Lâm Tử Hàm chợt xuất hiện một lớp sương mù mờ nhạt, giọng nói của nàng có chút run rẩy
“Đã hơn trăm năm trôi qua rồi, ta từ khi bắt đầu một cuộc sống mới ở thế giới này đã tự nhủ rằng phải quên đi chuyện cũ, hướng tới một tương lai sáng lạn hơn. Nhưng mà không thể nào!! Trăm năm qua, dù ta cố gắng đến mức nào, mỗi khi ta nhắm mắt lại, kí ức ngày xưa lại ùa về. Quên ư?? Sao ta có thể quên được chứ. Ta tên Lâm Tử Hàm, là đồ đệ của gia chủ Lâm gia, gia tộc có thể lực mạnh nhất trong Lăng Hư Cung, hơn nữa bản thân ta cũng là người mang huyết mạch của gia tộc, một thiên chi kiều nữ như ta là một đối tượng người người theo đuổi, nếu không phải vì không thể quên được cậu, ta sao có thể trải qua trăm năm mà vẫn đơn côi lẻ bóng như hiện tại.”
Tử Phong yên lặng nhìn Lâm Tử Hàm phát tiết, trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn không phải cục đá, hơn nữa hắn cũng không có ngu ngốc, ngay từ lúc gặp lại Lâm Tử Hàm, qua cử chỉ, giọng nói của nàng, hắn đã biết cả rồi, nhưng hắn vẫn lựa chọn im lặng, tại sao ư?? Nhiệm vụ cuối cùng của kiếp trước cũng như là cái nhiệm vụ đã kết thúc mạng sống của hắn chính là do Lâm Tử Hàm trực tiếp đưa cho hắn. Mặc dù về sau hắn sau khi suy nghĩ thì cũng biết được nàng không hề liên quan gì đến việc này cả, nhưng đó vẫn là một bóng ma khó có thể phai mờ trong tâm trí hắn. Đừng nhìn bình thường Tử Phong trông có vẻ như là không có gì có thể ảnh hưởng tới tâm trí hắn, nhưng bên trong hắn vẫn chỉ là một con người bình thường có hỉ nộ ái ố, bóng ma đè nặng lên tâm linh của hắn sao có thể nói là không có ảnh hưởng được.
Hắn có thể dễ dàng tiếp nhận Hồ Phi Nguyệt, bởi vì đơn giản nàng không phải là con người, nàng có thể xảo quyệt, nhưng sẽ không bán đứng hắn, chỉ riêng việc nàng bất chấp thương thế trong người mà liều mạng giúp hắn biết bao nhiêu lần đã đủ để hắn bỏ qua tất cả rồi. Diệu Yên hay Tuyết Phi Nhan hắn tiếp nhận cũng chỉ là vì chủ nghĩa đại nam tử trong người và cảm giác phải chịu trách nhiệm cho nhưng gì mình làm ra, chứ thực sự thì hắn cũng không có tin tưởng hoàn toàn hai người đó.
Lâm Tử Hàm thì khác, không chỉ nàng ta biết được cái thân phận xuyên việt mà không ai được biết của mình, hơn nữa bởi vì nàng đã quen biết hắn đến hai kiếp, sẽ không có chuyện hắn có thể lừa dối cho qua chuyện như Diệu Yên hay Tuyết Phi Nhan, bí mật của hắn sẽ không còn là bí mật nữa, hơn nữa đã cả trăm năm trôi qua, Lâm Tử Hàm có những thay đổi ra sao hắn khó có thể nói được.
Còn có một lí do nữa mà Tử Phong không muốn thừa nhận trong thâm tâm của mình, đó là Lâm Tử Hàm vì trả thù cho hắn mà đã chết ở kiếp trước, hắn thật sự cảm thấy bản thân không xứng để nàng phải làm vậy, thay vì kiếp này tiếp tục làm phiền nàng, chi bằng hãy tỏ ra lạnh nhạt, mỗi người chọn một con đường riêng của mình để tiến tới thì hơn. Vả lại hắn cũng đã có tới ba người vợ rồi, từng đó là đủ rồi, hắn không có quá nhiều hứng thú thành lập một cai hậu cung đoàn mấy chục người như mấy tên nhân vật chính khác.
“Nhưng mà….” Tử Phong lẩm bẩm một tiếng, bàn tay hắn không tự chủ được giơ lên chạm vào má Lâm Tử Hàm, khẽ lau đi vệt nước mắt lăn trên má nàng, nhẹ giọng nói: “Ta không có xứng đáng để cho nàng phải rơi lệ đâu.”
Lâm Tử Hàm lúc này mới ngớ người ra trước cử chỉ đột ngột của Tử Phong, đến khi hắn gạt lệ trên mặt nàng mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã chảy nước mắt. Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to đang áp trên mặt mình, Lâm Tử Hàm khẽ cọ má mình vào đó, cảm giác thô ráp hơn so với trước kia, mọi thứ đã thay đổi cả rồi, tại sao nàng lại ngốc đến như thế, vẫn muốn ôm lấy quá khứ mà sống.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp lại, nàng đã nói nàng nợ ta một câu trả lời, hiện tại ta cũng vậy, ta cũng nợ nàng một câu trả lời, chỉ là ta không biết bao giờ mới có thể trả nợ mà thôi.” Tử Phong trầm ngâm nói.
Vẫn ôm lấy bàn tay của hắn, Lâm Tử Hàm chợt nhoẻn miệng nở một nụ cười tuyệt mỹ, kết hợp với khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt của mình tạo nên một khung cảnh thê lương mà lại có chút hạnh phúc, khiến Tử Phong nhìn vào mà không khỏi sững người.
“Nghỉ ngơi đi, cho đến khi ta cho nàng một câu trả lời, tạm thời chúng ta vẫn chỉ là cấp trên mà cấp dưới mà thôi, đừng khiến mọi thứ trở nên phức tạp.” Tử Phong có hơi chút chột dạ liền nhanh chóng quay đầu đi, sau đó giống như chạy trối chết mà lao ra khỏi căn phòng.
Lâm Tử Hàm nhìn bóng lưng vội vã lao ra ngoài mà chợt bật cười, miệng thầm lẩm bẩm: “Ngốc tử, chẳng lẽ ta lại không rõ trong lòng chàng đang băn khoăn cái gì ư??”
Tử Phong lao bừa vào trong một căn phòng, sau khi sút cái tên Ám Vệ đang ngơ ngác ở trong đó ra ngoài, hắn cứ như thế mà ngang nhiên chiếm lấy căn phòng này, chỉ tội cho cái tên Ám Vệ đáng thương kia phải đi tìm một căn phòng khác.
Đặt tay lên tim mình, Tử Phong khẽ cười khổ: “Cảm giác này thật là khó chịu, không hổ là giáo quan, mình lại bị đánh bại một lần nữa rồi, xem ra phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn mới được.”
Thực tế nếu bảo hắn nối lại tình cảm với Lâm Tử Hàm cũng không phải là không được, chỉ là trước khi hắn có được địa vị tương xứng, tốt nhất là không nên rước thêm phiền toái vào thân. Dù sao thì hắn bây giờ cũng chỉ là một tên Phán Quan nhỏ nhoi, chả là cái đinh gì mà có thể trèo cao chạm tới cấp bậc trưởng lão cả, không thấy đến cả Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan mặc dù chỉ hận không thể quấn lấy hắn cả ngày cũng phải lén lút hành động đấy à, đó chính là vì bọn họ không muốn hắn gặp phiền phức.
Bình ổn tâm tình, Tử Phong trầm giọng nói: “Ra đi!”
Cái bóng dưới sàn nhà của hắn chợt động đậy, sau đó từ trong cái bóng liền nhô lên một đoàn vật chát sền sệt giống như dầu thô, trong nháy mắt liền hóa thành một hình người hoàn chỉnh. Nhạc Tư Kỳ từ trong bóng của hắn xuất hiện, liền quỳ một chân xuống, cung kính hô: “Chủ nhân cho gọi.”
Ngày hôm đó Tử Phong định mang Nhạc Tư Kỳ về giới thiệu với mọi người, nhưng nghĩ thế nào liền bào nàng ẩn nấp trong bóng của mình, trực tiếp giấu nhẹm đi sự tồn tại của nàng, chỉ ném tên mật thám cho đám Ám Vệ kia tra xét. Dưới tác dụng của “Chủ - Bộc Khế Ước”, Nhạc Tư Kỳ có thể sử dụng một vài kĩ năng đặc thù của hắn, trong đó có Ảnh Đế, cũng tình cờ mà giúp cho việc ẩn nấp trở nên dễ dàng hơn.
Tên mật thám không cho ra được chút tin tức hữu ích gì, nhưng nhờ vào sự tồn tại của Nhạc Tư Kỳ, trên đường đi cả bọn đã tránh né được rất nhiều tai mắt của Âm Dương Thánh Giáo, có thể nói đi được tới tận đây mà không bị lộ tẩy công lao toàn bộ thuộc về nàng ta cả.
“Ngươi nói ở trong thị trấn này có người của Âm Dương Thánh Giáo không??”
“Bẩm chủ nhân, Âm Dương Thánh Giáo đã khống chế Thanh Linh quốc hoàn toàn từ trong ra ngoài rồi, nơi này chắc chắn là có người của Thánh Giáo, chỉ là thuộc hạ không hoạt động ở đây nên cũng không có nắm rõ hành tung của bọn chúng.” Nhạc Tư Kỳ nói.
“Không quan trọng lắm, cái ta cần đó là tìm ra được cao tầng của Thánh Giáo đang ẩn nấp ở đâu, tốt hơn nữa thì tìm ra được tổng bộ của bọn chúng, còn đám lâu la kia không cần quan tâm.” Tử Phong nghĩ ngợi một chút rồi nói.
“Thuộc hạ không biết được tổng bộ Thánh Giáo ở đâu, nhưng ngược lại, thuộc hạ lại biết được nơi làm ra chỉ thị và điều khiển Thanh Linh quốc của Thánh Giáo ở đâu.”
“Ồ, chẳng phải mấy tên đó sẽ trốn ở trong hoàng cung hay sao.” Tử Phong cười như không cười nói.
“Dạ không, do lo sợ sẽ bị phát hiện quá dễ dàng, bọn chúng chỉ khống chế quốc vương cùng những quan chức quyền cao vọng trọng, còn lại thì không hề nhúng tay vào sự vụ của Thanh Linh quốc, ngược lại tất cả đều trốn ở một nơi bí mật sau đó tuồn mật thám cùng các hộ pháp, trưởng lão ra ngoài truyền bá thu thập thêm môn đồ, giống như thuộc hạ trước kia đã từng làm.
Tử Phong nghe vậy liền trầm ngâm, xác thực ÂM Dương Thánh Giáo không thể nào khuếch trương thanh thế một cách trắng trợn như vậy được, hơn nữa mục đích của bọn chúng là thu thập càng nhiều giáo chúng càng tốt, từ đó tìm ra được những “nguyên liệu” thượng hạng để tu luyện, tài nguyên tu luyện bình thường của võ giả khác không có mấy ý nghĩa với bọn chúng lắm, cái Thánh Giáo cần đó chính là nguồn nhân khẩu dồi dào.
“Từ từ đã, ngươi nói là ngươi biết chỗ mà bọn chúng ẩn nấp trong Thanh Linh quốc??” Tử Phong chợt nhớ ra.
“Dạ vâng, dù sao thì thuộc hạ cũng là từ đó mà ra, chỉ là muốn thâm nhập vào đấy sẽ hơi khó khăn, chỉ sợ ngoài chủ nhân ra thì thuộc hạ không thể dẫn thêm ai vào cả.” Nhạc Tư Kỳ nói.
“Khậc khậc, chỉ cần như vậy cũng đã đủ, nói đi, nơi đó ở đâu??” Tử Phong cười lạnh.
“Minh Hoa cảng!!”