Editor:
Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ cười khúc khích.
Duật Nghị nhìn về phía cửa, gã cực kỳ tò mò về cô gái kia.
Cố Hạo Đình bước sang phải một bước, thân thể cao lớn săn chắc chặn tầm mắt gã.
Duật Nghị vẫn cứ cố rướn người ngó vào trong.
Cô gái kia đang trốn trong chăn, gã chỉ thấy một đống chăn lùng bùng nhô lên trên giường.
Cố Hạo Đình đóng cửa lại. Giờ thì đến giường cũng hết thấy.
"Đừng nhỏ mọn vậy chứ, anh tưởng giấu cô ấy cả đời được chắc?" Duật Nghị nói với giọng ghét bỏ.
Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn gã, nói một câu gã không phản bác nổi: "Lúc cưới tất sẽ mời cậu tới."
Hắn nhìn về phía trung tá Thượng, ra lệnh: "Không để ai vào hết, đặc biệt là cậu Duật Nghị."
Duật Nghị: "..."
"Tư lệnh, mời." Quản gia Tăng cung kính nói.
"Đợi chút." Cố Hạo Đình đến phòng bệnh số 1701, lấy quần áo của Hoắc Vi Vũ về lại phòng VIP. Duật Nghị vẫn đứng ở cửa, nhòm dáo dác.
Cố Hạo Đình liếc gã với vẻ bất mãn. Hắn ghét nhất là mấy tên đàn ông nhìn người con gái của hắn như hổ rình mồi.
"Tư lệnh." Trung tá Thượng cung kính bước đến, muốn cầm giúp Cố Hạo Đình.
"Tôi đem vào được rồi, đưa điện hạ đi đi, hạn chế để cậu ta bước lên tầng này." Cố Hạo Đình ra lệnh.
"Vâng."
*
Đuổi được Duật Nghị đi rồi, Cố Hạo Đình mới đẩy cửa bước vào, Hoắc Vi Vũ còn đang trốn trong chăn.
Hắn ngồi trên giường, ánh mắt dịu dàng hẳn: "Tôi mang quần áo của em đến rồi đây."
Hoắc Vi Vũ ló đầu ra khỏi chăn, nhớ tới lúc nãy hắn giúp đỡ cô, mặt đỏ như bôi phấn, lên tiếng: "Ừm."
Cô quấn chăn quanh mình, ngồi dậy.
Cố Hạo Đình để quần áo của cô lên tủ đầu giường, liếc nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước, tựa như sắp hút cô vào trong.
"Sao thế?" Hoắc Vi Vũ nhìn hắn dò xét.
"Lúc nãy thấy dễ chịu không?" Cố Hạo Đình hỏi, chất giọng dịu dàng đến lạ, lại thêm chút quyến rũ, khiến bầu không khí trong phòng mờ ám hẳn lên.
Hoắc Vi Vũ rũ mi mắt, tim đập nhanh, hắng giọng: "Anh phục vụ rất tốt."
"Muốn nữa không?" Cố Hạo Đình lại hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, cô cảm thấy câu hỏi này của hắn là một cái "bẫy".
Nếu nói không muốn thì giả dối quá. Nói muốn thì mất giá.
"Không phải Tổng thống bảo có chuyện quan trọng muốn anh qua đó sao?" Hoắc Vi Vũ thông minh đánh trống lảng.
Cố Hạo Đình nhếch môi toát lên vẻ quyến rũ bội phần, cười một cái làm điên đảo chúng sinh, ra yêu cầu: "Chờ tôi về."
Hoắc Vi Vũ cứ thấy bứt rứt rồi lại ngượng ngập, đôi mắt lấp lánh chẳng nhìn hắn, mím môi, thân thể cứ xoay qua xoay lại nhưng không đáp lời.
Hắn kiên nhẫn nhìn cô. Nơi nào có hắn thì đều ngập tràn hơi thở của hắn, cô không thể coi như hắn không tồn tại được.
"Tôi muốn về." Hoắc Vi Vũ trả lời.
"Đến chỗ em hay qua chỗ tôi?" Cố Hạo Đình hỏi.
"Chỗ tôi." Hoắc Vi Vũ trả lời không chút đắn đo.
Cố Hạo Đình nhoẻn miệng cười: "Lát nữa bảo Trung tá Thượng đưa em về, tôi xong việc sẽ qua đó…"
Hoắc Vi Vũ: "..."
Hắn ôm gáy cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Cảm giác ướŧ áŧ, ấm nồng của nụ hôn còn lưu lại trên trán.
Trong phòng ngập tràn hương vị của hắn.
Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, nhìn trần nhà, trong lòng dâng lên cảm giác kì lạ.
Hình như cô không còn bài xích Cố Hạo Đình nữa, thế cũng tốt, vì dù sao sau này cũng phải ở chung với nhau cả đời mà.
Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình, lật chăn gối lôi ra cái điện thoại không biết rơi ra từ lúc nào. Cô nhìn số điện thoại máy bàn hơi quen quen, bắt máy với vẻ nghi hoặc: Ai mà lại gọi cho cô lúc sáng sớm thế này?