Ngài Cố Thân Mến!

Chương 4: Gã này còn khốn nạn hơn gã kia

Translator: Nguyetmai

"Hoắc Vi Vũ, cô là đồ mặt dày!" Cố Kiều Tuyết điên tiết quát lên.

"Người cần thể diện mới sợ mặt dày, cô sợ tôi à?" Hoắc Vi Vũ nở nụ cười xinh đẹp.

"Tôi sẽ không cho cô được như ý đâu, cô chẳng qua chỉ là ả đàn bà bị A Khang bỏ rơi mà thôi. Tôi cho cô hay, A Khang nói cô là con đàn bà giống đực khiến người ta chán ngấy!"

"Cho nên cô cam tâm làm 'con giáp thứ mười ba' trong một năm để chứng minh tình cảm của cô với gã bền chắc như vàng đá?" Hoắc Vi Vũ hỏi vặn lại, đôi mắt đã nhòe đi.

"Bạn trai cô theo đuổi tôi đấy chứ." Cố Kiều Tuyết nói như thể mình đường hoàng lắm.

Hoắc Vi Vũ vẫn cười, nét cười rực rỡ và xán lạn: "Cô với gã cặn bã đó đúng là một đôi trời sinh rồi đấy. Chúc hai người đầu bạc răng long, mãn kiếp đồng lòng, lây bệnh lẫn nhau, bệnh dịch cùng chia, khỏi cần chữa trị, ồ ạt toi đời, tôi sẽ chúc phúc cho các người tử tế."

"Hoắc Vi Vũ!" Cố Kiều Tuyết hét ầm lên.

Hoắc Vi Vũ cúp máy không cho đối phương cơ hội lên tiếng nữa.

Cô dựa đầu vào lưng ghế, cuộc chiến miệng lưỡi đã rút cạn sức lực của cô rồi.

Cô hệt như cái xác thật sao? Cô không giống phụ nữ thật sao?

Bảy năm tình cảm, bảy năm dối lừa, cuối cùng mới biết được bọn họ đã dan díu với nhau hơn một năm trời. Đã vậy trước khi bọn họ kết hôn mới báo cho cô rằng cô bị đá.

Không phải cô không nói, không khóc thì trái tim sẽ không biết đau.

"Lục Trà Biểu nghĩa là gì?" Cố Hạo Đình hỏi mà mặt tái xanh, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc bén vô cùng.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía hắn, trước mắt chỉ thấy mười mấy cái bóng chồng lên nhau. Giữa sương mù mờ ảo, cả người hắn được bao bọc trong một quầng sáng trắng, hệt như thần tiên giáng trần.

Hơi men lại bốc lên đầu. Đôi khi một nụ hôn chỉ xuất phát từ xúc động nhất thời mà thôi.

Cô ngang ngược hướng mặt về phía Cố Hạo Đình rồi hôn lên đôi môi đỏ mềm mại của hắn.

Cố Hạo Đình cứng đờ sống lưng, lông mày cau chặt, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Hoắc Vi Vũ.

Cô chuốt mascara, đôi mi thật dài đen mươn mướt như cánh quạt khẽ rung rinh.

"Tư lệnh..." Phụ tá gọi.

Đôi mắt Cố Hạo Đình như bắn ra tia sáng lạnh lẽo, hắn ra lệnh: "Quay đầu sang chỗ khác, không có lệnh của tôi thì không được quay lại."

Hoắc Vi Vũ vừa định lui lại thì rèm cửa sổ xe bị kéo kín trong nháy mắt. Hắn giữ gáy cô, không cho cô lùi bước, đầu lưỡi đỏ tươi luồn thẳng vào khoang miệng cô với khí thế mãnh liệt và hung hăng, chẳng hề để cô có cơ hội thở dốc lấy hơi.

Nụ hôn hòa lẫn sự bá đạo như trừng phạt, hơi thở của hắn luồn vào tràn đầy khoang phổi của Hoắc Vi Vũ.

Cô thấy mình như mê muội.

Tác động của men rượu vẫn khiến cô mơ mơ màng màng chẳng thể suy nghĩ. Cô như thể sắp bị nhấn chìm đến nơi, chỉ có thể nắm chặt lấy một thứ gì đó.

Cố Hạo Đình cảm giác được cô ôm siết lưng mình. Hắn nhíu mày, giọng nói khàn khàn nam tính vang lên: "Muốn à?"

Hoắc Vi Vũ không hiểu hắn nói gì, nhưng đôi khi im lặng chính là đồng ý.

Hắn hôn ngấu nghiến môi cô một hồi, rồi chiều theo cô với phong thái như quân vương ngồi tít trên ngai vàng: "Vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cô."

***

Ở một gian phòng trong khách sạn Hender.

Cố Hạo Đình đặt Hoắc Vi Vũ lên giường. Theo những nụ hôn hạ xuống như mưa, quần áo cũng trút đầy mặt đất.

Cô cảm thấy toàn thân nóng cháy như bị trúng độc, không phân biệt được đây là thực hay mơ. Bên tai cô là giọng nói xa xăm không rõ: "Hoắc Vi Vũ, tôi muốn em."

Đau quá! Đau như khoan vào tận xương tủy.

"Ngụy Ngạn Khang, anh là thằng khốn!" Hoắc Vi Vũ mơ hồ quát, tay đánh thẳng vào thân thể cường tráng trên người mình.

Cố Hạo Đình túm lấy cổ tay cô, trong đôi mắt ưng sắc bén tỏa ra sự hung ác: "Nhìn cho kĩ xem người đang làm với cô là ai!"