Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 37: Thế giới thứ hai

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Min

Học sinh giỏi và tượng đất nặn hình người nhỏ của hắn (2)

Thấy đồng hồ báo thức hiển thị sáu giờ sáng, Sở Thời Từ cho rằng Minh Triết dậy sớm như vậy là để đi học.

Gã đàn ông đã ra khỏi nhà từ sớm, trong nồi cơm điện trong bếp là cháo mà gã đã nấu sẵn.

Minh Triết yên lặng ăn xong, sau đó bỏ phần cháo rau dưa còn dư và hai quả trứng luộc do mình nấu vào hộp cơm giữ nhiệt.

Sở Thời Từ ngồi trên vai cậu bé, quay đầu nhìn đồng hồ, “Đã bảy giờ rồi, cậu đi học kịp không?”

Cậu còn chưa dứt lời đã bị Minh Triết bắt lấy.

Minh Triết nhón chân lấy một cái hộp sắt trên đầu tủ lạnh, đặt một miếng bánh bích quy khô trước mặt Sở Thời Từ và rót cho cậu một chai sữa đậu nành nhỏ.

“Thứ bảy không cần đi học, tao đến bệnh viện thăm bà nội.”

Cậu bé không có ý định mang Sở Thời Từ đi cùng, chỉ ngồi xổm trước mặt cậu dặn dò liên tục, bảo cậu đừng chạy lung tung.

Cửa phòng một lần nữa được đóng lại, Sở Thời Từ ngồi trên bàn cơm gặm bánh quy.

Cậu không có răng cũng không có lưỡi, chỉ cắn chơi thôi.

Hôm qua trong nhà quá tối, bây giờ đã sáng sủa hơn, Sở Thời Từ mới phát hiện căn nhà này cũng không cũ lắm, nhưng nó thật sự rất tồi tàn.

Tường ẩm mốc và bám đầy bụi bặm, đêm qua trời mưa to, nước mưa thấm vào từ phòng bếp cạnh cửa sổ. Trên miếng gạch ốp vào tường có nhét một cái giẻ lau, là do gã đàn ông họ Lưu đặt ở đó để lau nước.

Chắc là để tiết kiệm tiền khi trang trí nên không mời thợ cả chuyên nghiệp. Sử dụng vật liệu kém chất lượng, tự học tự làm, kết quả bản thân học không hiểu, bị ẩm liền mốc meo hết.

Tủ và bàn đều được làm thủ công, lại còn sử dụng loại gỗ rẻ nhất. Đồ đạc trong nhà cũng không nhiều, có thể thấy cuộc sống của chú Lưu không giàu có gì.

Trên tường có treo một tờ lịch viết tháng 7 năm 2006. Ngày không khoang tròn nên Sở Thời Từ không thể đoán được hôm nay là ngày mấy.

Trong nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, phương hướng không tốt, bài trí rất lộn xộn, chỉ có phòng ngủ chính là có chút ánh nắng. Phòng khách và phòng ngủ phụ của Minh Triết đều bị tòa nhà dân cư đối diện che khuất, quanh năm không thể nhìn thấy mặt trời.

Cho dù là ban ngày, căn nhà cũng trông rất âm u.

Tủ lạnh cứ kêu ù ù, không biết là hàng đã qua mấy tay rồi nữa. Bên ngoài có rất nhiều vết bẩn, bên trong thì bốc mùi tanh tưởi. Phòng tắm là một cái chậu nhựa màu đỏ, bình thường Minh Triết hay tắm rửa ở đây. Bên cạnh bồn cầu đặt một cái xô lớn màu đỏ thẫm chứa đầy chai nhựa đã bị đè dẹp lép.

Sở Thời Từ bay quanh nhà vài vòng, hệ thống đang nói chuyện phiếm trong đầu cậu:【Ở đây không phải là chung cư* sao? Sao nhà của chú Lưu trông nghèo nàn thế nhỉ?】

*Raw là 电梯房 (nhà thang máy), tui tra thì không thấy nghĩa nên edit đại là chung cư nha (⁠ ⁠・ั⁠﹏⁠・ั⁠)

"Có thể căn nhà này được mua bằng tiền vay, muốn định cư ở trong thành phố."

【Không có tiền mà còn mua căn nhà đắt thế này?】

"Căn nhà này không đắt lắm đâu, mi nhìn bên ngoài đi. Ngoại trừ tiểu khu này, phụ cận có rất nhiều nhà trệt nhỏ, còn bên kia hình như là mấy toà cao ốc chưa hoàn thành. Trên đường có rất ít xe cộ qua lại, cũng không nhìn thấy trung tâm thương mại hay trường học nào hết. Hẳn là dự báo thị trường sai và muốn tăng giá nhà lên. Kết quả là bên này khác với những gì họ mong đợi, nó không phát triển. Nhưng họ coi như là có chút lương tâm, ít ra xây toà nhà này lên, cũng không mục nát lắm, nếu không bảo vệ quyền lợi sẽ rất phiền phức."

Cậu dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, "Dưới lầu không có nhiều xe đậu, người trong tòa nhà này có lẽ cũng không giàu. Nhà của Minh Triết thậm chí không thể cho thuê và cũng chẳng có ai đến đây."

【Sao cậu biết nhiều thế?】

"Gia đình ta sống trong tòa nhà thế này, tài sản không được quan tâm, trình độ văn hóa của cư dân cũng không cao, vì vậy không thể nghĩ đến việc báo cáo để bảo vệ quyền lợi. Mẹ kế luôn cãi nhau với ba ta, nói rằng lúc trước không chọn nhà tốt, mua xa như thế, đi đâu cũng không tiện. Bọn họ đánh nhau một trận, nói trắng ra là mới chuyển đến thành phố, vừa nghèo vừa thiếu kiến thức nên bị lừa."

Sau khi nhìn quanh phòng, Sở Thời Từ bay về phòng ngủ phụ.

Trên tường phòng ngủ của Minh Triết treo mấy tấm poster ngôi sao và vài miếng dán manga anime.

Sở Thời Từ không biết bất kỳ ai trong số những người trên, đây là thế giới do tiểu thuyết tạo ra nên nó khác hẳn với thực tế.

Minh Triết hình như không có thói quen mang theo điện thoại di động, vì vậy điện thoại được đặt bên cạnh gối.

Nó là một chiếc điện thoại di động kiểu cũ và không có màn hình màu khi kiểm tra trực quan. Không có nhiều chức năng lắm, chủ yếu dùng để nghe gọi, nhắn tin.

Chiếc điện thoại di động đã sờn gần hết phím bấm này có thể là điện thoại cũ của ba mẹ cậu bé không xài nữa nên cho cậu bé để tiện liên lạc.

Sở Thời Từ quá nhàm chán, cậu nằm trên điện thoại di động của Minh Triết và chơi game xếp hình Tetris* một lúc.Ngay khi cậu đang nhìn chằm chằm vào ô vuông pixel của điện thoại, nín thở và tập trung định chọc vào khoảng trống, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Âm thanh rất lớn, Sở Thời Từ sợ tới mức bay lên ngay tại chỗ.

Cậu ôm tim cúi đầu nhìn, là một tin nhắn mới.

Người gửi là một dãy số, nội dung chỉ có một câu,【#Tại sao mày không chết?#】

Sở Thời Từ nghi hoặc nghiêng đầu.

Một lúc sau, một tin nhắn khác lại được gửi đến,【#Tại sao không nhảy lầu?#】

Sở Thời Từ chẳng hiểu mô tê gì, cũng không dám trả lời bừa.

Sau đó chuông điện thoại lại vang lên hai lần, cậu thật sự tò mò nên bấm vào xem từng cái một.

【#Đừng tưởng rằng không trả lời tin nhắn là tụi tao không biết mày còn sống.#】

【#Bây giờ mọi người đều biết mày là kẻ nói dối, Minh Triết.#】

Sau đó, điện thoại lại im lặng.

Sở Thời Từ bày ra vẻ mặt hoang mang, cậu hỏi hệ thống: "Trong nguyên tác có đoạn này không?"

Hệ thống cũng rất mờ mịt, 【Trong nguyên tác nam chính lên sân khấu lúc 16 tuổi, giờ nam chính mới 12, trong sách sao có tình tiết này được.】

Xét theo giọng điệu của tin nhắn, đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên người đối diện gửi tin nhắn cho Minh Triết.

Sở Thời Từ mở hộp thư đến, nhưng không có một tin nhắn nào trong đó cả, có lẽ Minh Triết đã xóa hết rồi.

Bất cứ ai có đầu óc đều sẽ cảm thấy có tai quái bên trong.

Sở Thời Từ và hệ thống nhìn nhau một lúc, muốn thảo luận, song lại không tìm được điểm bắt đầu.

Nhưng từ những tin nhắn đó, có thể thấy rằng ai đó đang thúc giục Minh Triết tự tử.

Có người muốn cậu bé chết.

……

Bốn giờ chiều, cửa chống trộm cũ lại được mở ra.

Minh Triết phong trần mệt mỏi trở về, tinh thần uể oải, sắc mặt có chút khó coi.

Khi Sở Thời Từ nghe thấy tiếng bay tới, cậu bé đang vịn tường nôn khan.

Sở Thời Từ hoảng sợ, “Cậu sao vậy, khó chịu ở đâu hả?”

Minh Triết nhẹ giọng nói: “Say xe.”

Khi đến gần, Sở Thời Từ ngửi thấy mùi khói thuốc lá nồng nặc trên người Minh Triết.

Cậu đứng trên vai Minh Triết, “Sau khi rời khỏi bệnh viện cậu đã đi đâu, người cậu dính đầy mùi thuốc lá.”

Bước chân Minh Triết hơi dừng lại, “Xe buýt có người hút thuốc.”

Giọng nói của cậu bé vẫn không có thăng trầm gì, vẻ mặt cũng không hề thay đổi.

Nhưng ánh mắt lại lảng tránh, nhìn là biết đang nói dối.

Sở Thời Từ bay đến trước mặt cậu bé, khoanh tay hỏi: “Quán bida? Tiệm game arcade*?”Minh Triết không trả lời.

“Vũ trường? Sân trượt băng? Quán mạt chược?”

Minh Triết lấy một bộ quần áo cũ trong tủ, chuẩn bị thay.

Sở Thời Từ đáp xuống trên cổ tay cậu bé, “Cậu đến tiệm net đen.”

Minh Triết chớp mắt thật nhanh hai lần, vành tai hơi ửng đỏ, “Không phải, là trên xe có người hút thuốc.”

Kỹ năng nói dối của cậu bé quá tệ, ngay cả hệ thống cũng có thể nhìn ra sự bất thường của cậu bé.

Vì lý do gia đình, Sở Thời Từ đã đặc biệt nổi loạn khi mới mười mấy tuổi, và cậu đã đến tất cả những nơi lộn xộn đó.

Trong các tiệm net đen có một đống chứng minh thư, trẻ vị thành niên chỉ cần nói chơi bao lâu, nộp tiền xong là có thể trực tiếp vào.

Thu phí rất thấp, một đêm mà chỉ tốn có mấy đồng. Nhưng nó vừa dơ vừa loạn, loại người nào cũng có.

Sở Thời Từ đến đó vài lần, vì có khuôn mặt dễ lừa nên thường xuyên gặp phải bọn côn đồ và những kẻ biếи ŧɦái.

Cậu có ấn tượng rất xấu với nơi đó, khi bỏ nhà trốn đi, cậu thà ăn ngủ đầu đường cũng không muốn qua đêm trong đó.

Minh Triết nhìn kiểu gì cũng là một đứa trẻ ngoan đến không thể ngoan hơn, sao có thể chạy đến đó được.

Có lẽ do biết mình không giỏi nói dối, Minh Triết thay quần áo xong liền cúi đầu đi vào bếp.

Cậu bé đi phía trước, Sở Thời Từ bay phía sau, vừa đuổi theo vừa khuyên cậu bé: “Tiệm net đen không phải là một nơi tốt, trong đó có rất nhiều loại người. Cậu mới 12 tuổi, lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao. Nơi đó đánh nhau ẩu đả đều không có ai quan tâm. Khi cậu lớn hãy đến tiệm net chính quy đi, ít nhất là nó sạch sẽ ngăn nắp, có hệ thống thông gió và phòng cháy chữa cháy tốt. Các tiệm net đen rất dễ xảy ra hoả hoạn, đến lúc đó sẽ rất khó cho người bên trong thoát ra ngoài.”

Sở Thời Từ lải nhải và đưa ra nhiều ví dụ khác nhau, khuyên liên tục hơn nửa tiếng đồng hồ.

Minh Triết nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tao cũng không thích.”

Sở Thời Từ sửng sốt, “Cậu không thích còn muốn đi? Tiền tiêu vặt của cậu vốn đã không nhiều rồi, có người ép cậu đi?”

Minh Triết nhặt đậu que một cách thuần thục: “Không có.”

“Vậy tại sao cậu lại đến đó?”

Minh Triết lại nín thinh, cậu bé mím chặt môi và chớp chớp hàng mi.

Cho dù Sở Thời Từ truy hỏi thế nào, cậu bé cũng không chịu nói thêm một lời nào.

Hệ thống thở dài,【Hỏi cũng vô dụng, giá trị sức sống quá thấp nên tiểu shota tự bế rồi.】

Sở Thời Từ quan sát vẻ mặt của Minh Triết, "Không chỉ có vấn đề giá trị sức sống thôi đâu, cậu nhóc hình như có điều gì đó khó nói."

……

Bữa tối của Minh Triết là khoai tây hầm với đậu do chính cậu bé nấu, cả quá trình không có lấy một miếng thịt.

Cậu bé đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, Sở Thời Từ nghĩ xem làm thế nào để kiếm cho cậu bé một ít thịt để ăn với ngoại hình của mình.

Cửa phòng ngủ đã bị đá hỏng rồi, Minh Triết di chuyển một chiếc ghế để chặn cửa.

Cậu bé tóm lấy Sở Thời Từ đang bay loạn khắp nơi, kéo đầu cậu ra và thay cho cậu một cơ thể mới.

Phần thân mới được làm bằng đất nặn màu đen, qυầи ɭóŧ đỏ và áo choàng đỏ cũng được đổi thành màu đen.

Minh Triết ước lượng hai lần rồi vẽ một vòng tròn lên ngực tượng người nhỏ, bên trong viết hoa một chữ "M".

Sở Thời Từ ngơ ngẩn nhìn chữ M màu vàng trên ngực, hệ thống đang cười điên trong đầu cậu.

【Trên ngực siêu nhân của DC* người ta là chữ S, cậu thì hay rồi, cậu là chữ M. Shota này đúng là một nhân tài mà, cười ẻ thiệt chứ, cậu bé vậy mà có thể nhìn thấu bản chất màu vàng** qua cái mã thuần thiết bên ngoài của cậu.】*Chú siêu nhân này quá quen thuộc rồi hén.

**Ở Trung Quốc, ngày nay màu vàng tượng trưng cho các ấn phẩm đồi trụy, khiêu da^ʍ.

Sở Thời Từ mờ mịt ngẩng đầu lên, “Tiểu Triết, chữ M này có nghĩa là gì?”

Minh Triết lau thuốc màu trên tay, “Chữ cái đầu của Minh.”

Cậu bé dừng một chút, sau đó cầm tờ giấy vẽ trên bàn lên, “Hình tượng hiện tại của mày là do tao tự thiết kế. Độc nhất vô nhị, là siêu nhân nhỏ độc quyền của riêng tao.”

Khi nói những lời này, hốc mắt của Minh Triết hơi đỏ lên.

Cậu bé nắm lấy Sở Thời Từ và nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe của cậu: “Mày là của một mình tao.”

Trước khi ra ngoài sáng nay, Minh Triết không có như vầy.

Không biết cậu bé đã gặp phải chuyện gì ở bên ngoài nữa, sau khi trở về thì trở nên nhạy cảm và bất an hơn.

Sở Thời Từ trấn an sờ sờ ngón tay cậu bé, “Có phải cậu có tâm sự gì không? Không sao đâu, Tiểu Triết, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”

Đây chỉ là một cậu rất đơn giản thôi, nhưng giá trị sức sống của Minh Triết lại tăng một hơi 5 điểm.

Hệ thống chậc chậc lắc đầu,【Quả nhiên là con nít, thật dễ dỗ.】

Minh Triết sờ tới sờ lui đầu tượng người nhỏ, Sở Thời Từ ôm ngón tay cậu bé cọ cọ.

Minh Triết trầm mặc hồi lâu, sau đó nâng Sở Thời Từ đến bên miệng rồi hôn lên khuôn mặt bùn đất nhỏ xíu của cậu.

Hệ thống gào lên,【Tôi mới thò lại gần, làm tròn chính là shota hôn tôi! Aaaaa, tiểu shota mặt liệt, dễ thương quá đi.】

"Anh hai, bình tĩnh chút đi."

【Khóe miệng cậu sắp bay lên trời luôn rồi, có tư cách gì mà nói tôi.】

"Ta cũng không kìm được mà, được một đứa bé đáng yêu hôn, đây là niềm vui của việc nuôi dạy con cái."

【Không cần má đực.】

"……"

Tô Triết Ngạn là một người lớn nhàm chán, hắn sẽ không cầm robot nhỏ chơi.

Minh Triết là một cậu bé 12 tuổi, cậu bé mang tượng người nhỏ bằng đất nặn lên giường. Hết hôn lại sờ, ước được lớn lên cùng siêu nhân nhỏ của mình.

Sở Thời Từ không cần làm gì cả mà giá trị sức sống cũng tăng lên từng chút một.

Minh Triết nằm nghiêng trên giường, xụ mặt nhìn Sở Thời Từ, "Ba mẹ tao không cần tao."

“?”

“Tao đã sống ở đây được hai năm rồi, ngày lễ ngày tết bọn họ mới về thăm tao.”

“Có lẽ từ nơi khác về nhà không tiện.”

“Bọn họ không ở nơi khác, ở ngay phía bên kia thành phố. Đổi xe buýt vài lần, mất khoảng 4 giờ.”

Sở Thời Từ kinh ngạc mở to mắt, “Ở ngay trong thành phố?”

Minh Triết ừ một tiếng, “Hôm nay bà nội nói địa chỉ cho tao biết, tao đi tìm bọn họ. Tao nói chú Lưu đánh tao, tao muốn về nhà.”

“Bọn họ đã nói gì?”

Minh Triết không trả lời, chỉ chùm chăn lên đầu. Qua lớp chăn có thể nghe thấy tiếng khóc cố nén của cậu bé.

Sở Thời Từ chui vào trong chăn dỗ cậu bé.

Trong bóng tối vang lên tiếng nức nở khó nghe thấy của Minh Triết.

“Bọn họ nói tao là ngoài ý muốn, vốn dĩ không muốn có tao.”

Cậu bé chỉ nói một câu này, sau đó vẫn luôn lặng lẽ lau nước mắt.

Sở Thời Từ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu bé, cố gắng an ủi cậu bé.

Kỳ thực, từ cuộc điện thoại ngày hôm qua, Sở Thời Từ đã nhìn ra được ba mẹ của Minh Triết không hề quan tâm đến cậu bé.

Có lẽ họ đã biết về việc Minh Triết bị đánh. Chỉ là họ không thèm để ý, cũng không muốn quan tâm, biết hết nhưng vẫn giả bộ hồ đồ.

Hệ thống đã điền xong nhiệm vụ phụ.

Tổng bộ lại gửi trả lời,【Nhiệm vụ phụ đệ trình thất bại.】

Hệ thống gãi đầu,【Giá trị sức sống của nam chính giảm thẳng xuống số âm không phải tại vì bị ba mẹ vứt bỏ ư?】

Sở Thời Từ suy tư hồi lâu, nghĩ đến một khả năng khác.

Trẻ nhỏ thiếu khả năng tự vệ và cần có người lớn ở bên cạnh để trưởng thành một cách an toàn.

Hai năm trước, Minh Triết mới mười tuổi, ba mẹ rời đi, chú Lưu đã giúp chăm sóc cậu bé. Chú Lưu đánh chửi Minh Triết, sẽ không cho Minh Triết bất kỳ cảm giác an toàn nào.

Thiếu sự bảo vệ của người lớn, cộng thêm không có người hỗ trợ xung quanh. Bây giờ internet lại kém phát triển, quỹ đạo hằng ngày của Minh Triết chỉ có ở nhà và trường học, con đường để cậu bé lấy thông tin rất ít.

Cậu bé không thể tiếp cận được nhiều ý thức tự vệ.

Nếu lúc này có người lợi dụng để chen vào thì sẽ rất dễ đánh lừa lòng tin của cậu bé. Cậu bé sẽ nghe lời răm rắp người lớn duy nhất sẵn sàng chìa tay ra giúp mình.

Trái tim của Sở Thời Từ treo lên.

Đợi cảm xúc của Minh Triết ổn định một chút, cậu nắm lấy ngón tay của Minh Triết, lo lắng hỏi: “Cậu có gặp người kỳ quái nào không?”

Minh Triết chỉ khóc một lúc, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Từ phản ứng của cậu bé, có thể thấy mối quan hệ giữa cậu bé và ba mẹ dường như không được thân thiết cho lắm.

Minh Triết ngửa đầu hít thở mấy hơi không khí trong lành, giọng nói bình tĩnh trở lại, “Ví dụ như?”

Sở Thời Từ bay đến trước mặt cậu bé và tự mình làm một số động tác: “Ví dụ như thích ấu da^ʍ, chính là những kẻ biếи ŧɦái thích sờ soạng trẻ em, đôi khi cũng sẽ để người khác sờ chúng.”

Minh Triết lắc đầu: “Tao ghét tiếp xúc gần với mọi người.”

“Có ai cho cậu ăn thứ gì kỳ quái không, như bột hoặc thuốc viên nhỏ ấy?”

“Tao không ăn những thứ không rõ nguồn gốc.”

“Vậy có ai truyền cho cậu những suy nghĩ kỳ lạ không? Chẳng hạn như tin vào thần thánh và ma quỷ thì cậu sẽ được hạnh phúc. Hoặc nếu cậu nghe theo ai đó, cậu sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”

Minh Triết nhíu mày trầm tư: “…… Không có.”

“Thật sự không có?”

Minh Triết lại suy tư vài giây, cuối cùng khẳng định nói: “Không có.”

Sở Thời Từ cảm thấy cậu bé không thích hợp.

…………

Sau khi chơi với siêu nhân nhỏ một hồi, Minh Triết cũng nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại.

Biểu cảm của cậu bé lập tức trở nên rất phức tạp.

Sở Thời Từ bay sau lưng cậu bé nhìn lén, thấy cậu bé trả lời bên kia,【Đừng làm phiền tôi.】

Sau đó xóa tất cả các tin nhắn đã nhận.

Sở Thời Từ hỏi cậu bé tin nhắn là sao, Minh Triết hơi nghiêng đầu, “Tao không biết nữa.”

Hệ thống chẹp miệng,【Lỗ tai cậu bé đỏ bừng, chứng tỏ đang nói dối.】

Nhìn hết mọi biểu hiện của Minh Triết, Sở Thời Từ cảm thấy cậu bé không có bị người ta dạy hư.

Dù cuộc sống không như ý nhưng đầu óc cậu bé rất sáng suốt.

Việc bị ba mẹ bỏ rơi và bị chú Lưu ngược đãi quả thực khiến cậu bé rất buồn, đồng thời cũng làm tổn thương tâm hồn của cậu bé.

Nhưng cậu bé có thể tạm thời điều chỉnh cảm xúc của mình trong một khoảng thời gian ngắn.

Tối hôm qua Minh Triết bị đánh tới bầm tím khắp người, sau khi ngủ một giấc, tinh thần và trạng thái lại khôi phục như trước.

Dành cả ngày trời để đi tìm ba mẹ ruột, khi biết ba mẹ không màng đến sự chết sống của mình, cậu bé cũng chỉ trốn trong chăn và khóc rống một trận, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.

Theo quan điểm của Sở Thời Từ, cảnh ngộ này quả thực giống như địa ngục trần gian vậy, có điều nó không ảnh hưởng nhiều đến cậu.

Theo lời kể của Minh Triết thì cậu bé ở nông thôn với ông bà nội từ nhỏ.

Sau khi ông nội qua đời và bà nội phải nằm viện mới về sống với ba mẹ. Ba mẹ tính toán đâu ra đấy nên chăm sóc cậu bé không đến hai năm.

Bọn họ không hề thân thiết, việc cầu cứu mẹ khi bị đánh chỉ là một phản ứng bản năng mà thôi.

Khi Sở Thời Từ mới đến thế giới này, Minh Triết đang chuẩn bị tự sát.

Trước khi chú Lưu về nhà, cậu bé tu bổ cơ thể cho Sở Thời Từ xong thì vẫn định nhảy lầu.

Kế hoạch nhảy lầu bị gián đoạn bởi chú Lưu đột nhiên về nhà, cậu bé không nhảy được mà còn bị đánh.

Đúng là Minh Triết rất sợ bị chú Lưu đánh, nhưng sự ngược đãi trong thời gian dài không phải là nguyên nhân trực tiếp khiến cậu bé tự sát, nhiều lắm là khiến vấn đề tâm lý của cậu bé trở nên nghiêm trọng hơn thôi.

Nếu không, tối hôm qua sau khi chú Lưu ngủ say, nam chính sẽ không lựa chọn chìm vào giấc mộng, mà sẽ trực tiếp mở cửa sổ, tự kết liễu đời mình.

Áp lực do chú Lưu và ba mẹ tạo ra không hủy hoại được Minh Triết, bởi vì cậu bé vốn đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào với ba người này.

Khi biết được nơi ở của ba mẹ mình, cậu bé đã dám một mình chạy từ đầu này đến đầu kia thành phố để méc ngay trong ngày, có thể thấy rằng cậu bé nghe lời nhưng không hề yếu đuối.

Minh Triết có một bí mật giấu kín trong lòng, sau khi tách khỏi sự bảo vệ của người lớn, điều gì đã xảy ra với cậu bé?

Có thể là do có điều băn khoăn, hoặc có thể xuất phát từ nguyên nhân khác. Cậu bé không thể nói với ba mẹ, cũng không thể nói với siêu nhân nhỏ của mình.

Hơn nữa, bí mật này đã phá vỡ phòng ngự tinh thần của cậu bé và đẩy cậu bé đến bên bờ vực thẳm.

Sở Thời Từ đáp xuống trên điện thoại của Minh Triết, “Tiểu Triết, tôi là siêu nhân nhỏ của cậu. Nếu cậu có tâm sự gì, cậu có thể nói với tôi, tượng người nhỏ bằng đất nặn sẽ không mật báo đâu.”

Minh Triết cụp mắt xuống, rơi vào trầm tư.

Hình như cậu bé đã trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý khó khăn, “Không phải tao có bí mật, tao không thể nói được.”

Nếu nói khó khăn nhất ở thế giới thứ nhất chính là đầu não hoàn toàn nắm quyền chủ động, làm rối loạn dòng thời gian, dẫn đến thiếu sót rất nhiều thông tin.

Vậy thì khó khăn ở thế giới này chủ yếu nằm ở bản thân Minh Triết.

Cậu bé sinh ra trong một gia đình méo mó và lớn lên trong một hoàn cảnh khắc nghiệt. Cậu bé thiếu cảm giác an toàn và quen với việc che giấu suy nghĩ của mình.

Cộng thêm tuổi còn nhỏ, cách suy nghĩ của cậu bé khác với người lớn.

Cùng một việc, người lớn sẽ không để tâm. Nhưng trong mắt trẻ thơ, đó có thể là một ngọn núi không thể lay chuyển.

Bí mật khiến Minh Triết thở không nổi đó, có lẽ chỉ cần cậu bé nói ra, vài giây là Sở Thời Từ đã giải quyết được rồi.

Một đứa trẻ có cách suy nghĩ của riêng nó, tính tới tính lui thì Sở Thời Từ cũng là một lão quái vật đã sống hơn 110 năm.

Dù cậu có mở đầu cũng không thể hiểu được tâm tư của một đứa trẻ 12 tuổi, nhất là đứa trẻ này còn có vấn đề về tâm lý nữa.

Nếu Sở Thời Từ muốn biết cậu bé đang nghĩ gì, trước tiên cậu phải lấy được lòng tin của nó đã.

Hiện giờ Minh Triết thích cậu và coi cậu là một siêu nhân nhỏ độc nhất vô nhị, nhưng chỉ thế mà thôi.

Minh Triết không hề coi cậu là người, tự nhiên sẽ không nghĩ tới dựa dẫm vào cậu.

Sở Thời Từ bay đến trước mặt Minh Triết, véo da thịt non nớt trên mặt cậu bé.

"Anh thống, anh nói xem chuyện đã xảy ra với cậu nhóc có khi nào là chuyện lớn không? Những tin nhắn đó khiến em rất khó chịu, có người đang giục cậu nhóc tự sát."

【Không rõ, tôi chỉ biết rằng cậu nhóc rất đáng thương thôi. Cậu nhóc thậm chí chẳng có ai để tâm sự cả, chuyện gì cũng tự mình gánh.】

Ngửi thấy mùi khói thuốc lá còn lưu lại trên người Minh Triết, Sở Thời Từ thở dài.

"Có lẽ không phải là không có ai để nói chuyện đâu, mà là người đó không phải ta."

……

Khoảng 8 giờ rưỡi tối, cửa chống trộm lại bị đẩy ra.

Chú Lưu trở lại với một cái túi lớn màu đen, gã vào nhà rồi niềm nở hô: “Tiểu Triết, chú có mua thịt heo và cá hố nè, lát nữa chú sẽ làm thịt kho tàu và cá hố chiên cho con.”

Minh Triết trốn trong phòng ngủ không đáp lại.

Sở Thời Từ, người đang thảo luận với hệ thống, nghi ngờ nhìn về phía cửa gỗ.

"Súc sinh kia đổi tính à?"

【Chịu.】

Mùi thơm của thức ăn xuyên qua khe hở bay vào, chú Lưu ở bên ngoài lại gọi: “Tiểu Triết, mau ra ăn cơm. Hôm nay chú còn mua bánh gạo cuộn* nữa, không phải con thích ăn bánh gạo cuộn nhất à.”

*驴打滚 (Hán – Việt: lư đả cổn): một loại bánh gồm các nguyên liệu như bột gạo, bột đậu lọc, bột đậu nành, đường trắng, dầu vừng, hoa quế,… Bánh gạo sau khi hấp chín sẽ cuộn với một lớp bột đậu nành rồi cắt ra thành từng miếng. (sakwindy.wordpress.com)



Dưới sự thúc giục liên hồi của gã, Minh Triết miễn cưỡng đi ra ngoài.

Sở Thời Từ nắm lấy áo sơ mi, treo sau lưng Minh Triết, cùng cậu bé vào phòng khách.

Bữa tối rất thịnh soạn, có hai món thịt và ba món chay, còn có một đĩa nhỏ đặc biệt bày đầy bánh gạo cuộn.

Chú Lưu rót cho Minh Triết một ly Coca, cái mặt hôm qua còn mặt mũi đáng ghét, hôm nay lại trở nên vui vẻ hòa nhã.

Minh Triết ngồi ngay ngắn ở đối diện gã, lặng lẽ ăn cơm, chú Lưu thúc thỉnh thoảng lại gắp cho cậu bé mấy miếng thịt.

Khi bữa cơm gần xong, chú Lưu đột nhiên nói lời xin lỗi: “Hôm qua chú uống nhiều quá, gần đây chú lại chịu rất nhiều áp lực công việc. Nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, lỡ tay đánh con. Xin lỗi con nha Tiểu Triết, con tha thứ cho chú được không?”

Minh Triết ừ một tiếng.

Chú Lưu đi tới ôm lấy cậu bé, “Con bị thương ở đâu, để chú bôi thuốc cho. Chuyện hôm qua con đừng để trong lòng, nếu con cho rằng chú không thích con, thế thì tại sao chú phải bỏ tiền ra nuôi con và còn mua đồ ăn ngon cho con chứ, đúng không nào. Vài ngày nữa là đến sinh nhật con rồi, chú dẫn con đến công viên trò chơi chơi tàu lượn siêu tốc nhé.”

Minh Triết muốn tránh thoát gã, nhưng chú Lưu ôm thật sự rất chặt.

Gã ấn Minh Triết trên sô pha, nói về những khó khăn của mình một lúc rồi ôm cậu bé bắt đầu khóc lóc kể lể.

“Con đừng trách chú, chú không cố ý đâu. Tiểu Triết, bình thường chú luôn đối xử với con rất tốt và coi con như con ruột của mình mà đúng không? Ba mẹ con không có thời gian để dẫn con ra ngoài, trước giờ vẫn luôn là chú nuôi con. Con đừng giận chú nhé, được không con?”

Cơ thể Minh Triết cứng đơ như tượng.

Chú Lưu lại lảm nhảm hồi lâu bên tai cậu bé, Sở Thời Từ ở bên cạnh nghe mà lạnh cả người.

Những gì chú Lưu nói nãy giờ có thể được tóm tắt thành ba lập luận chính.

"Ba mẹ đều không cần mày nữa, chỉ có tao nuôi mày thôi. Không có tao, đến cả cơm mày cũng không có mà ăn."

"Tuy chú đánh mày, nhưng chú không cố ý. Tất cả là tại rượu, không phải tại chú, chú cũng rất đáng thương. Mày phải học để hiểu, hiểu lâu dài."

"Chú sẽ đối tốt với mày, miễn là mày không nói ra chuyện chú đánh mày. Người lớn chỉ thích những đứa trẻ nghe lời và hiểu chuyện thôi, nếu mày dám nói bậy khắp nơi, tao sẽ đánh chết mày."

Sở Thời Từ thực sự không ngờ rằng trên thế giới này lại có người tẩy não một đứa trẻ 12 tuổi.

Căn phòng rất tối, trên TV đối diện ghế sô pha đang chiếu quảng cáo về các bài hát văng nước miếng.

Minh Triết bị giữ chặt, hoàn toàn không thể thoát ra được.

Bị bắt phải nghe chú Lưu nói đi nói lại rằng chú ta yêu cậu bé nhiều như thế nào, còn nhiều hơn cả ba mẹ cậu bé.

Minh Triết nhắm mắt lại.

Ba mẹ nói rằng họ yêu cậu bé, nhưng sau khi cảm thấy cậu bé là một gánh nặng trong cuộc sống thì lập tức ném cậu bé ra ngoài.

Chú Lưu nói yêu cậu bé, nhưng mỗi lần tâm tình không tốt đều đánh cậu bé gần chết mới thôi.

Cậu bé không thể tìm thấy bất cứ ai mà cậu bé có thể tin tưởng rên thế giới này, cậu bé cảm thấy rất mệt mỏi.

Chú Lưu vẫn cứ ôm chặt và giảng một đống đạo lý xàm quần, Minh Triết chỉ muốn quay lại để làm bài tập thật nhanh thôi.

Khoé mắt nhìn thấy một cái bóng đen nhỏ bay sau đầu chú Lưu, siêu nhân nhỏ của cậu bé đang lơ lửng giữa không trung, nó nhắm ngay đầu chú Lưu rồi bắn một tia laser.

Mái tóc vốn không nhiều của chú Lưu lập tức bị đốt cháy.

Gã hoảng sợ hét lên, siêu nhân nhỏ nhân cơ hội đó chui vào túi của Minh Triết.

Minh Triết vươn tay sờ sờ nó, nhìn chú Lưu ôm đầu lao vào phòng vệ sinh.

Cậu bé mím môi lộ ra một nụ cười, móc Sở Thời Từ ra hôn một cái, đứng dậy trở về phòng ngủ.

Nếu siêu nhân nhỏ là con người thì tốt quá rồi.

Vậy thì mình sẽ không cần phải sợ.