"Em cũng có thể lựa chọn chờ tới khi hết giờ, bọn họ tới mang ta xuống." Tom giả cười, "Em nghĩ đi, ta tiếp tục ghi nhớ những hoa văn trên tường. Dù sao đây cũng là bài thi của em." Nói xong hắn thật sự xoay người, không thèm liếc nhìn Harry, đưa tay tiếp tục chậm rãi mô phỏng lại những hoa văn kia.
Hắn tin tưởng Harry chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề nhỏ này. Hơn nữa, dù nhảy từ cửa sổ xuống thì thế nào, chỉ cần Harry dám nhảy, chẳng lẽ hắn không dám sao?
"Em biết một loại Độc Dược sau khi uống có thể đi xuyên qua ngọn lửa này." Harry ở sau lưng Tom cong môi nói, ký ức nó đã từng trải qua hồi năm nhất vẫn còn nguyên như mới, "Chỉ là em không biết điều chế Độc Dược đó, hơn nữa ở đây cũng không có dược liệu."
"Em có thể cân nhắc đến dùng bùa chú." Tom không quan tâm trả lời một câu, trong lúc đang có chút hỗn loạn ghi nhớ hoa văn trên tường, chợt thấy Harry đi tới bên mình, ngửa đầu nghiêm túc nhìn bức tường. "Em làm gì thế?" Lẽ nào là từ bỏ rồi? Thật không giống tác phong của nó – Harry là người một khi đã xác định mục tiêu thì nhất định sẽ cố gắng, không dễ dàng buông tay.
"Em biết một dụng cụ pháp thuật gọi là Chậu Tưởng ký." Harry nhìn khắp bức tường một lượt, rồi xoay người nhìn bức tường khác.
Tom nghe thế hơi nhíu mày, "Chậu Tưởng Ký?" Hắn đương nhiên đã từng nghe nói đến dụng cụ pháp thuật này, giống như Áo Khoác Tàng Hình, đều là thứ rất khó tìm được, mà cả hắn và Harry đều không có thứ ấy.
Như đoán được suy nghĩ của Tom, Harry vừa nhìn tường, vừa giải thích: "Giáo sư Dumbledore có một Chậu Tưởng Ký, chất lượng không tồi."
Mượn Dumbledore?
Mày Tom nhíu lại càng chặt, dù thế nào hắn cũng vẫn không thích Dumbledore. Nhưng nếu muốn nhớ được hoa văn trong cả gian phòng này...
Vài phút sau, Harry quay đầu nhìn Tom. "Sẵn sàng cùng em nhảy xuống chưa?" Hoặc nên nói là, anh có đồng ý nhảy xuống cùng em không?
Tom học Harry đứng thẳng vai, thoải mái nói: "Có gì không sẵn sàng?" Hắn không tin Harry muốn hắn nhảy xuống cùng là để tự sát!
Cửa sổ không lớn, nhưng cũng không nhỏ, ít nhất là khi Harry leo lên có thể ngồi trên bệ cửa.
Tom nhìn lưng Harry, bước tới, trèo lên. Kể từ sau lần nói chuyện trong ngảy nghỉ lễ Giáng Sinh, đây là lần đầu tiên hắn ở gần Harry như vậy, phát hiện đối phương lại gầy hơn rồi. Có lẽ, hắn thật sự không nên ép buộc Harry như thế. Trong lúc này, Tom có chút hối hận, nhưng rất nhanh đã bị hắn lờ đi.
Hắn nghe thấy Harry giơ đũa phép nhỏ giọng đọc một câu thần chú, sau đó cười gượng, nó đang làm bừa hả?
Câu thần chú Harry đọc chính là: "Accio Sao Xẹt."
Lập tức một cây chổi bay tới, mặc dù Tom không hề quan tâm đến chổi bay, nhưng hắn cũng từng nghe nói đến nhãn hiệu chổi bay này. Hắn chỉ không ngờ, Harry lại có một cây chổi. Trong ấn tượng của Tom, Harry dường như không phải người thích cưỡi chổi bay lượn.
"Harry..." Tom có chút bất an mở miệng, "Em chắc kỹ thuật bay của em có thể mang theo ta xuống dưới an toàn?" Kỹ thuật bay của hắn thực sự là kém cỏi nhất trong số các môn học, điểm A trong lớp Bay năm nhất, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn đã chứng minh điều đó. Hơn nữa điểm A kia là do giáo sư môn Bay yêu thích hắn.
"Hay là chúng ta dùng bùa chú đi?" Vì sự an toàn của bản thân, Tom không nhịn được khuyên Harry. Nhưng Harry không đáp lời mà vươn người khỏi bệ cửa sổ, trèo lên cán chổi.
Đáng chết, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ chỉ cần dựa vào pháp thuật là có thể bay trên trời!
Tom trèo lên cửa sổ, nhìn cây chổi vững vàng dưới người Harry, cắn răng trèo lên.
"Anh đang căng thẳng?" Tiếng cười của Harry theo gió truyền đến tai Tom, nhưng Tom chỉ mím chặt môi, chỉ sợ mình vừa mở miệng sẽ ói ra mất.
Chổi bay chết tiệt, Harry chết tiệt, nó lại chúc chổi lao thẳng xuống mặt đất, cho dù muốn xuống nhanh nhất nó cũng không cần lao xuống như vậy chứ?
Nhìn mặt đất phía dưới càng lúc càng to ra trước mắt mình, Tom chỉ cảm thấy choáng váng. Hắn không có chứng sợ độ cao, nhưng lao thẳng đứng xuống thế này, hắn bây giờ thật không dám khẳng định có đúng là mình không có chứng sợ độ cao hay không.
"Harry..." Tom nghiến răng, hai tay siết chặt eo Harry, "Sao trước nay ta không hề phát hiện ra em có sở thích điên cuồng thế này?" Có lẽ ngay khi hắn thống trị giới Pháp thuật và Muggle, việc đầu tiên hắn làm sẽ là hủy tất cả những nơi sản xuất chổi bay!
Đến lúc chỉ còn cách mặt đất chưa tới một thước Anh, Harry nãy giờ vẫn luôn hưởng thụ cảm giác chơi Quidditch thời còn đi học lập tức kéo cán chổi, cây chổi lập tức chuyển hướng, là là dưới thảm cỏ, vọt tới khán đài dành cho các Quán quân.
Tom cố gắng duy trì phong thái một giáo sư nên có mà bước xuống khỏi cán chổi, trừng mắt với Harry, rồi làm bộ như không có chuyện gì đi lên khán đài phía trên.
Lúc này giọng nói của người chủ trì mới vang lên: "Người đầu tiên đưa được con tin ra khỏi tòa tháp là Quán quân đến từ Hogwarts, Harry Potter! Harry Potter đã dùng một bùa Triệu tập hoàn hảo gọi cây chổi bay tới, thuận lợi đem thứ quý giá nhất của mình thoát khỏi đỉnh tháp..."
Giữa những tiếng vỗ tay và hoan hô rầm trời, Harry một tay cầm chổi lướt qua đám học trò Hogwarts đi tới bên cạnh Tom.
"Vừa rồi em đã nghĩ thông suốt một việc."
"Việc gì?" Tom sắc mặt vẫn còn tái nhợt đáp bằng giọng điệu hơi gắt gỏng, nhớ lại hành động điên cuồng vừa rồi của Harry, bây giờ hắn chịu mở miệng đáp lời nó xem như là quá dễ dãi với nó rồi.
"Em nên sống thế nào." Harry nhỏ giọng nói, "Đúng như anh nói, cuộc sống trước kia của em... ít nhất là từ khi vào Hogwarts dường như đều xoay quanh Voldemort. Mục đích sống duy nhất của em là đánh bại, gϊếŧ chết hắn. Em sống vì vô số những người khác: bạn bè của em, người thân của em, kẻ thù của em, thậm chí vì cả những người em không hề quen biết. Cuộc sống như vậy thật sự rất mệt mỏi."
"Em nghĩ thông suốt rồi?" Tom nghe vậy vừa bất ngờ vừa vui mừng, nếu như Harry đã nghĩ thông suốt, không muốn sống vì những người không quan trọng kia, vậy nó không còn lý do gì để ngăn cản những việc hắn làm nữa.
Harry gật đầu, "Thật ra trong suốt một tuần lễ này em đều nghĩ đến, chỉ là lúc bay từ trên đỉnh tháp xuống, em mới thực sự hiểu rõ. Anh nói rất đúng, em nên sống vì mình."
"Cho nên?" Tom tràn ngập mong đợi nhìn Harry, quên mất sự khó chịu, tức tối vì bay trên chổi vừa rồi.
"Cho nên, em càng kiên định với mục tiêu của mình." Harry ngẩng đầu nhìn Tom. Tom nhận ra trong mắt nó sự nghiêm túc, kiên định và tình cảm không nói thành lời. "Tom, em thật sự yêu anh. Nhưng chỉ yêu anh thôi. Yêu một Tom thông minh, tự tin, kiêu ngạo." Harry nhỏ giọng nói: "Em không yêu Voldemort vì quyền lực và ham muốn bất tử mà trở nên điên cuồng."
Nghe câu nói sau cùng của Harry, tâm trạng Tom đột nhiên bực bội. Hắn không hiểu, tại sao Harry luôn cho rằng hắn sẽ biến thành kẻ điên trong ký ức của nó! Hắn, người thừa kế Slytherin, người mang trong mình huyết thống cao quý nhất, sao có thể biến thành một kẻ điên như vậy?
"Harry, ta sẽ không trở thành kẻ điên đó." Tom mặt không thay đổi nói: "Chẳng lẽ em không thể tin tưởng lựa chọn của ta được sao?"
"Tom..." Harry thở dài một tiếng, "Dù chúng ta phủ nhận thế nào, đó đều có thể là tương lai của anh. Điên cuồng có thể là do ảnh hưởng của việc chế tạo Trường Sinh Linh Giá, nhưng cũng tuyệt đối không phải chỉ do Trường Sinh Linh Giá. Giáo sư Dumbledore trước giờ luôn có thể xuyên qua lớp ngụy trang bên ngoài mà nhìn thấu được ham muốn trong trái tim một người, nhìn thấu được bản chất của họ, thậm chí có thể suy đoán được những ảnh hưởng từ suy nghĩ của đối phương. Trường Sinh Linh Giá của thầy ấy đương nhiên cũng có được khả năng này. Liệu anh có thể khẳng định, ham muốn bất tử của anh không bị y lợi dụng?"
"Nếu đã biết, đương nhiên ta sẽ không để y lợi dụng." Tom lạnh giọng nói, âm sắc lạnh tanh biểu thị hắn đang không vui.
"Nếu như Dumbledore muốn làm, chỉ sợ anh không cách nào phát hiện ra được. Hoặc dù có phát hiện được, anh cũng không muốn từ bỏ, tỷ như Trường Sinh Linh Giá." Harry cười cay đắng, "Mỗi người đều có mặt hắc ám của mình, kể cả em, kể cả giáo sư Dumbledore. Nhưng ở trong phần lớn tình huống, người ta sẽ dùng lý trí để khống chế cảm xúc hắc ám của mình, không để mình đưa ra quyết định sai lầm, làm việc tội lỗi. Nếu như trước đó giáo sư Dumbledore không để mặc cảm xúc hắc ám của mình, để cảm xúc tiêu cực đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà chế tạo Trường Sinh Linh Giá, chắc chắn thầy ấy vẫn giống như bây giờ. Bởi vì trong lòng thầy ấy luôn giữ vững tiêu chuẩn đạo đức của mình."
"Rốt cuộc em muốn nói gì?" Tom cười nhạt nhìn Harry, "Thảo luận với ta xem Dumbledore vĩ đại cỡ nào sao?"
"Không phải." Harry ảm đạm nói, "Em chỉ muốn nói, khi một người để những cảm xúc hắc ám khống chế, đánh mất lý trí của mình, nhất định sẽ làm ra những việc vô cùng khủng khϊếp. Tom, trong chúng ta không ai xác định được Trường Sinh Linh Giá của giáo sư Dumbledore rốt cuộc sẽ làm ra những chuyện gì. Bởi vì kẻ đó hình thành từ những cảm xúc hắc ám, dù y làm gì cũng đều không hề cân nhắc đến tiêu chuẩn đạo đức."
"Tiêu chuẩn đạo đức chính là kẻ yếu phải tự biết bảo vệ mình, không để kẻ khác ức hϊếp." Tom khinh thường bĩu môi, "Em sẽ không thật sự tin những thứ không thật đấy chứ?"
"Em tin!" Harry nhắm mắt lại, không để Tom nhìn thấy sự thất vọng trong mắt nó, "Giống như em tin tưởng vào tình yêu vậy."
Tình yêu?
Tom sửng sốt, bắt đầu hoài nghi từ này.
Nếu tình yêu thật sự có thể hóa giải hết tất cả chướng ngại, vậy tại sao Harry luôn lấy vấn đề này ra làm khó hắn?
Tương lai? Tương lai Harry nói đến chỉ là tương lai của nó, không nhất định sẽ trở thành tương lai của hắn.
Tom đột ngột đứng dậy, Harry theo bản năng đứng lên theo, nhưng đúng lúc này, một Quán quân khác đã từ trong tháp đi ra, tên của người đó đang được người chủ trì hét lớn.
Harry do dự nhìn theo bóng lưng đang đi xa của Tom, cuối cùng bị Alphard vừa tìm thấy kéo tới nơi dành cho Quán quân, không chút để ý đến những lời cậu ta thuyên huyên về việc nó dành được điểm cao nhất trong Bài thi thứ hai, trong lòng chỉ nghĩ đến Tom.
Chẳng lẽ Tom thật sự không biết, nó làm tất cả đều chỉ vì muốn tránh cho Tom đi đến hủy diệt chính mình, hủy diệt người nó yêu mà trở thành Chúa tể Voldemort.
Tom bước nhanh về phòng của hắn, nhưng vừa mới ngồi xuống ghế được năm phút, tiếng gõ cửa chợt vang lên.
"Ta đang bận, không rảnh thảo luận với em..."
"Tom, tôi mang tới cho cậu một quyển sách rất hay, cậu có muốn xem không?"
Ngoài suy đoán của Tom, tiếng nói phía ngoài không phải của Harry, mà là của Kent.
Phát hiện này khiến Tom có chút thất vọng, nhưng cũng chính vì sự thất vọng này mà hắn rất nhanh đã khống chế được tâm tình của mình, đứng dậy mở cửa.
"Sách gì thế?" Nhìn Kent ngoài cửa, Tom nở nụ cười giả theo thói quen, nếu không phải trong mắt còn sót lại chút u ám, sợ rằng sẽ không một người nào có thể nhận ra được cảm xúc của hắn.
"Ký tự cổ xưa, Bản đồ trận pháp pháp thuật." Kent vung vẩy cuốn sách trong tay, tự nhiên lướt qua người Tom đi vào trong, rồi quay đầu nhìn Tom, "Bên trong có một số ký tự rất lạ, cho nên tôi liền mang tới đưa cậu xem."
"Thật sao?" Tom khẽ động khóe môi, đóng cửa lại, đi tới, nhận lấy cuốn sách bằng giấy da dê đã rất cũ trong tay Kent, tiện tay mở ra nhưng không hề xem.
"Đúng rồi, hôm nay không phải là ngày diễn ra bài thi đấu thứ hai sao? Lúc tôi tới đây có nghe thấy tiếng hoan hô từ sân thi đấu vọng tới." Kent nhìn như lơ đãng hỏi, lại nói đúng tâm sự của Tom, "Cậu không đi cổ vũ Harry sao? Cẩn thận cậu ấy giận đó."
"Nó quan tâm đến toàn bộ thế giới, chuyện của tất cả người khác đều là chuyện của nó, chỉ trừ tôi ra..." Trước cái nhìn đánh giá của Kent, Tom buột miệng phàn nàn, sau mới nhận ra mình vừa lỡ lời, lập tức nhếch môi, càng đề phòng Kent.
Nhưng mà Kent lại làm như không để ý, tùy tiện nói: "Tôi chợt nhớ ra, Tom, nội dung bài thi đấu lần này hình như là các Quán quân phải giải cứu thứ quý giá nhất của mình, mà bây giờ cậu đang ở đây..."
"Có đôi khi những thứ tưởng là quý giá nhất lại vốn chẳng quan trọng gì." Tom nhỏ giọng lầm bầm, gập quyển sách trong tay lại, khéo léo đuổi người, "Nếu như anh không vội xem, vậy cuốn sách này cho tôi mượn trước được không? Tôi còn đống bài tập của đám học trò năm thứ hai, thứ ba chưa chấm xong."
"Được, dù sao tôi cũng đói rồi, giờ tới Đại Sảnh Đường ăn trưa luôn. Đúng rồi, có cần tôi lấy giúp đồ ăn cho cậu không?" Kent đi ra đến cửa đột nhiên quay đầu, "Tôi thấy gần đây cả cậu và Harry đều không tới Đại Sảnh Đường, không phải là hai người cãi nhau đấy chứ?"
"Không, chỉ là có việc bận thôi. Hơn nữa dù sao hiện tại tôi cũng là giáo sư Beauxbatons, còn cậu ấy là Quán quân Hogwarts." Tom mỉm cười đáp.
Kent nghe hắn nói như vậy, lập tức thở dài một hơi, "Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng rằng hai người cãi nhau để thằng nhóc Alphard Black có cơ hội xen vào chứ! Gần đây luôn nhìn thấy hai người đó cạnh nhau, Black còn thường xuyên mang bánh bí đỏ và đồ ăn cho Harry." Kent nói xong mở cửa phòng ra, "Gặp lại trong cuộc họp ngày mai."
"Mai gặp." Nụ cười giả trên Tom sắp làm cơ mặt hắn bị chuột rút đến nơi rồi, ngay khi Kent vừa đi ra khỏi phòng, hắn lập tức đóng cửa, khuôn mặt vì sự tức giận không khống chế nổi mà vặn vẹo dữ tợn.
Harry Potter, Alphard Black, giỏi lắm, các người thật sự rất giỏi!
Haha, cười ẻ, Tom ngày càng đáng yêu nha. Vụ bay lượn thì ta công nhận có vẻ Slytherin (ít nhất thì Voldemort, giáo sư Snape) đều không chuộng lắm thì phải.
Mâu thuẫn của hai trẻ vẫn xoay quanh vấn đề chế tạo Trường Sinh Linh Giá và việc Tom sẽ hay không trở nên điên cuồng. Thật ra thì mỗi người đều có lý của mình, đúng không?
Còn nữa, giáo sư Kent kia hiện tại chính là một nhân vật rất khó đoán, giúp đỡ Tom, dường như có vẻ tốt với Harry, lại châm ngòi ly gián. Ghim nha.
À, quên mất, chương sau sẽ được post vào 7h sáng ngày 30/4 nha mọi người (dù rằng năm nay nghỉ lễ hay không cũng giống nhau).