Một khắc trước Ý An Hoàng thái hậu đã ngủ ở Từ Ninh Cung, hôm nay là đại thọ của bà, Hoàng đế nhân hiếu, dâng lên bảo vật thiên hạ để chúc thọ bà.
Thấy con trai và con dâu ân ái, huynh đệ tay chân tình thâm, trên dưới hậu cung gió êm sóng lặng, Ý An Hoàng thái hậu cảm thấy rất hài lòng, cũng cảm thấy đời này của mình xem như là công đức viên mãn, nếu hỏi có tiếc nuối gì không, thật đúng là không có.
Ai ngờ vừa mở mắt lại trở về năm mười lăm tuổi, nàng đang trên đường được đưa đến Trần gia ở Kinh Thành.
Bàn Nhi miễn cưỡng uống cạn bát thuốc, không những không kìm được cảm giác buồn nôn mà càng muốn nôn hơn.
Hương Bồ cũng rất lanh trí, vội vàng lấy một quả mận Diêm Tân trong đĩa nhỏ trên chiếc bàn nhét vào miệng của Bàn Nhi.
Câu “Láo xược!” vừa chuẩn bị thốt ra đã bị chặn lại nuốt ngược vào trong.
Ý An Hoàng thái hậu là người cực kỳ cao quý, cung nữ, thái giám hầu hạ nàng nếu không rửa tay thơm tho sạch sẽ, sợ là sẽ làm chủ tử không vui, thế mà bây giờ hoàn toàn ngược lại, nàng đã bị một nha đầu ngốc nghếch không hiểu chuyện làm cho nàng cảm thấy ghê tởm.
Nhưng…
Nàng biết, trong những ngày nàng ngã bệnh, cũng chính hai nha đầu tuổi không lớn cũng không nhỏ này tận tâm tận lực săn sóc mình, mỗi ngày vì để nàng uống thuốc đầy đủ mà không dám lười biếng một khắc nào.
Ý An Hoàng thái hậu không nhớ rõ tình hình năm đó là như thế nào nữa, dù sao mọi chuyện cũng đã trôi qua lâu lắm rồi. Nàng chỉ nhớ mang máng trên đường vào kinh hình như mình thật sự có ốm một đợt, nhưng bệnh cũng không nghiêm trọng lắm.
Đến cùng thì điều gì đã thay đổi? Lẽ nào là do nàng đã sống lại một lần nữa?
Bàn Nhi chán nản cắn quả mận trong miệng, vị chua dữ dội kí©ɧ ŧɧí©ɧ khoang miệng của nàng, khiến cho nước dãi không khống chế được mà tràn ra đầy miệng.
Cho đến bây giờ Bàn Nhi vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc nàng đang nằm mơ nhớ lại quá khứ, đến khi tỉnh dậy sẽ vẫn là Hoàng thái hậu sống trong nhung lụa hay nàng thật sự sống lại cuộc đời một lần nữa.
Vì cơn bệnh đột ngột xảy ra nên nửa đường Bùi Vĩnh Xương đã đặc biệt cho thuyền cập bến để tìm đại phu đến bắt mạch và xem bệnh cho nàng. Mặc dù đã uống không ít thuốc mà bệnh tình của nàng vẫn không thuyên giảm, tuy cũng không phải là bệnh nghiêm trọng gì, nhưng nó khiến toàn thân nàng bủn rủn, mất sức không thể xuống giường được.
Chỉ còn cách Kinh Thành vài ngày đi đường nữa thôi, nếu bệnh tình của nàng vẫn không thể khá hơn, thì kết cục chắn chắn đã đoán trước được. Suy cho cùng Bùi Vĩnh Xương mua nàng về làm gì, nàng là người biết rõ hơn ai hết. Vì vậy nàng phải mau chóng khỏe lại thật nhanh.
Giữa lúc Bàn Nhi đang nghĩ ngợi, Thanh Đại đã lau sạch mặt, tay và cổ cho nàng rồi dìu nàng lên giường.
Bàn Nhi cố gắng sử dụng lực, so với mấy ngày trước đã khỏe hơn rất nhiều rồi, tuy rằng còn mỏi nhừ và yếu ớt, nhưng cũng không phải là không còn một chút sức lực nào.
Nàng mím miệng nói: "Hương Bồ, ngươi đi chuẩn bị nước nóng để chườm nóng xoa bóp cho ta giống như hôm qua. Ta cảm thấy khá hơn hai ngày trước rồi, có lẽ chườm nóng thêm mấy lần nữa thì có thể khỏe hẳn.”
Mặc dù Bàn Nhi không biết y thuật, nhưng nàng có thể cảm nhận được cơ thể của nàng tốt lên khi được chăm sóc như thế này. Nhưng thứ nàng vừa vặn thiếu hiện giờ là thời gian, cho nên nàng chỉ có thể đốt cháy giai đoạn, méo mó có còn hơn không.
Hương Bồ gật đầu và lui xuống. Chẳng bao lâu sau, nàng ấy dẫn theo một thằng nhóc bưng nước nóng đi vào trong. Bây giờ trời đang vào xuân, ngoài trời vẫn còn hơi lạnh, nhưng mà có đốt chậu than ở trước giường nên cũng không thấy lạnh.
Trên giường, Bàn Nhi đã cởϊ áσ ra một nửa. Tấm áo màu xanh lục càng làm nổi bật da thịt trắng muốt như trong suốt của nàng.
Đôi mắt Hương Bồ đầy ngưỡng mộ, động tác tay càng trở nên nhẹ nhàng hơn, như sợ sẽ làm tổn thương đến làn da của nàng. Hai tiểu nha đầu mồ hôi nhễ nhại chăm chú xoa bóp, trước tiên là chườm nóng, sau đó là đấm bóp. Phương pháp đấm bóp này do Bàn Nhi hướng dẫn cho hai nàng ấy, cũng không biết nàng học được phương pháp này như thế nào.
Hai nàng ấy làm sao biết được Bàn Nhi đã thay đổi từ lâu. Ý An Hoàng thái hậu đức cao vọng trọng những ngày đầu mới nhập cung cái gì cũng không biết nên đã phải sống rất chật vật, vì để tranh giành sủng ái mà cần duy trì vóc dáng thon thả, mỗi ngày đều phải luyện công hơn nửa canh giờ. Sau khi luyện tập xong sẽ có người giúp nàng xoa bóp thả lỏng gân cốt, dần dà nàng trở nên thông thạo không cần người chỉ dẫn nữa.
Sau khi xoa bóp cánh tay và lưng xong, tiếp theo là tới hai chân và bàn chân, đấm bóp một lúc, cơ thể Bàn Nhi đã đổ đầy mồ hôi, Hương Bồ và Thanh Đại cũng mệt rã rời. Nhưng hai nàng ấy không có một lời phàn nàn, tiếp tục giúp Bàn Nhi mặc lại quần áo.