Vốn dĩ Mộ Dung Trường Phong chẳng yêu gì Vạn Dung. Nhưng năm đó bởi vì bản tính phóng đãng hoa tâm nên sẽ không từ chối những mỹ nữ dâng thân đến tận cửa phòng mình. Thậm chí ông ta còn cảm thấy tự đắc vì thấy hai chị em nhà họ Vạn vì ông ta mà tranh đấu với nhau. Hậu quả là Vạn Phù tẩu hỏa nhập ma, nhà họ Vạn tổn thất một đứa con gái, thế là nhà họ Vạn bắt đầu có khúc mắc với nhà Mộ Dung. Vì không muốn bất hòa trở mặt với nhà họ Vạn nên ông ta không thể hủy bỏ hôn ước, chỉ có thể bị ép kết hôn cùng Vạn Dung.
Nhưng bây giờ đã nhiều năm trôi qua rồi, lại còn có Mộ Dung Tuyết ở đây nữa, cho dù Vạn Dung có chết đi, chỉ cần có lý do chính đáng, nhà họ Vạn nhất định sẽ không trở mặt với nhà Mộ Dung, mà kể cả có trở mặt thì đã sao? Có tấm thẻ bài nhân đôi sức mạnh này, nhà họ Vạn lấy cái gì mà đòi đấu với nhà Mộ Dung.
Toàn thân Vạn Dung run lên, trong lòng vô cùng căm phẫn, bà ta thật sự không thể ngờ Mộ Dung Trường Phong lại muốn gϊếŧ mình! Chỉ vì Liễu Khanh Khanh đó! Bà ta kết hôn với ông ta nhiều năm như vậy, còn có với nhau một đứa con, vậy mà ông ta không hề nể nang chút tình nghĩa nào, chỉ vì bà ta biết đến sự tồn tại của Liễu Khanh Khanh mà lại muốn gϊếŧ bà ta.
Mộ Dung Trường Phong không thể nào nghĩ được tới chuyện Vạn Dung rút trúng thẻ “Tiếng nói tâm linh”, có được khả năng nghe được tiếng lòng của người khác, có thể nghe rõ được bộ mặt thật của ông ta.
Bầu không khí trong sảnh chính bỗng trở nên giương cung bạt kiếm, vô cùng gay gắt.
Mộ Dung Tuyết cũng đang rất căng thẳng, cứ chốc chốc lại nhìn Mộ Dung Trường Phong, trong lòng cũng không khỏi mong đợi và mừng thầm, rốt cuộc Mộ Dung Trường Phong có gϊếŧ được Vạn Dung hay không đây? Nếu Vạn Dung chết, liệu mẹ cô ta có thể vào nhà Mộ Dung không? Cô ta rất muốn lúc nào cũng được sống với mẹ, mẹ của cô ta thú vị như vậy, ngầu đời như vậy, tối hôm qua mẹ còn để Mộ Dung Trường Phong ở nhà rồi đưa cô ta đi chơi, khiến cô ta vui đến mức không muốn về.
Mặc dù Vạn Dung đối xử với cô ta cũng rất tốt nhưng bà ta quá nhàm chán, từ nhỏ đến lớn cái này không cho cái kia cũng không cho, tình yêu thương như vậy thật sự khiến người khác cảm thấy rất ngột ngạt. Mà dù sao cô ta cũng không phải là con gái ruột của Vạn Dung, chuyện này không khác nào một quả bom, khiến cô ta luôn luôn lo sợ. Ngộ nhỡ đến ngày nào đó Vạn Dung đột nhiên phát hiện ra, với tính tình của bà ta, chắc chắn sẽ rút gân lột da cô ta ra, sẽ chẳng còn yêu với thương gì nữa đâu.
Vì vậy, nếu Vạn Dung chết, mọi thứ đều sẽ ổn.
“Con...” Vạn Dung nhìn Mộ Dung Tuyết, đôi môi run lẩy bẩy.
Mộ Dung Tuyết theo thói quen trưng ra cho bà ta thấy vẻ mặt ngây thơ trong sáng như thú cưng. Mỗi khi Vạn Dung nhìn thấy biểu cảm này, bà ta sẽ cảm thấy con gái mình là thiên thần trong sáng và đáng yêu nhất trên thế giới này. Bà ta nguyện bảo vệ con bé khỏi thế giới này, để cuộc đời con bé không có chút vấy bẩn nào.
Nhưng bà ta vừa nghe thấy gì?
Bỗng chốc tâm trí Vạn Dung hỗn loạn vô cùng. Nhưng cũng thật kỳ diệu, sau khi chân tướng được vén màn rồi, bà ta chợt hiểu tại sao một người như Mộ Dung Trường Phong lại tốt với Mộ Dung Tuyết như vậy, tại sao lại yêu thương cô ta nhiều như vậy, thì ra không phải là ông ta hồi tâm chuyển ý, hóa ra mọi chuyện đều không liên quan gì đến bà ta hết!
Bên trong yết hầu trào lên vị máu tanh, đan điền cũng truyền tới đau đớn, nội lực bên trong như muốn phụt ra, nhưng đã lập tức bị bà ta ngăn chặn lại.
Bởi vì bà ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhanh như chớp tránh thoát khỏi Mộ Dung Trường Phong, đồng thời giật lấy chiếc thẻ nhân đôi sức mạnh từ tay ông ta, nhanh chóng tránh xa Mộ Dung Trường Phong, gần như rút lui về tới tận cửa sảnh.
Nếu Mộ Dung Trường Phong không muốn làm lớn chuyện, chắc hẳn ông ta sẽ không muốn đánh nhau với bà ta ở đây.
Hai mắt Vạn Dung đỏ hoe, giọng nói sắc bén: “Mộ Dung Trường Phong!”
“Vạn Dung! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với em vậy!” Mộ Dung Trường Phong cảnh giác bảo vệ Mộ Dung Tuyết phía sau.
“Tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi! Bây giờ tôi chỉ hỏi anh, con gái ruột của tôi ở đâu! Có phải anh… có phải anh đã gϊếŧ chết con bé rồi không?”
Đối với một người mẹ, không có gì quan trọng hơn điều này.
Sau khi nghe câu hỏi của Vạn Dung, Mộ Dung Trường Phong bất giác nhớ lại những gì đã xảy ra khi đó. Chuyện đã xảy ra từ lâu rồi, rất nhiều lời nói cùng sự thật có chút sai lệch.
Sự thật là, năm đó vì để cứu Mộ Dung Tuyết, ông ta đã bí mật mang đứa bé về, sau khi hoán đổi thành công hai bé gái, ông ta vốn dĩ muốn đưa con của Vạn Dung vào cô nhi viện trước đã, đương nhiên là ông ta sẽ không giao con của Vạn Dung cho Liễu Khanh Khanh rồi. Làm vậy khiến Liễu Khanh Khanh không vui, mà ông ta thì lại không ác độc đến mức đi gϊếŧ chết máu mủ của mình.
Nhưng điều ông ta không ngờ là Vạn Phù lại tìm đến đúng thời điểm này.
Lúc đó Vạn Phù đã trở thành một nữ ma đầu, điên điên khùng khùng thần chí không rõ, đã bị nhà Mộ Dung phát hiện tung tích. Khi đó Vạn Dung mới sinh xong tỉnh lại từ cơn mê man, biết được con gái mình trúng độc, nhưng trong đoạn thời gian mang thai lại không có khả năng bị hạ độc cả. Thế là lập tức khẳng định là do mình vừa sinh con ra đã bị kẻ đê hèn đáng ghét nào đó hạ độc.
Cho nên vừa nghe đến Vạn Phù xuất hiện, bà ta liền quyết định là độc do Vạn Phù hạ. Vạn Phù làm vậy là muốn trả thù bà ta đã cướp đi Mộ Dung Trường Phong, nếu không thì làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Trong cơn tức giận, thậm chí Vạn Dung còn không thèm để ý đến việc mình mới sinh con xong, đã lập tức xuống giường, muốn đi gϊếŧ Vạn Phù.
Thế là trước có Vạn Phù, sau có Vạn Dung, Mộ Dung Trường Phong ôm đứa bé trong ngực, cùng Vạn Dung hợp lực gϊếŧ Vạn Phù. Sau đó liền nói dối đứa bé này là con của ông ta và Vạn Phù.