Trình Sưởng sửng sốt, nhận ra bà đang nói về Vân Hy: “Mẫu thân hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan tới Vân bộ khoái.”
Hắn chỉ không thích tiểu thư Lâm thị.
Tông Thân Vương phi cũng không tin lắm.
Khuyên tai là do bà bày Lâm Nhược Nam để vào hộp gấm, mục đích là để thử ý Trình Sưởng.
Hôm Trình Sưởng rơi xuống nước, bà và Vương gia không có mặt ở Kim Lăng, sau khi trở về, bà cảm thấy đứa con trai này không giống như trước nữa.
Ban đầu bà cảm thấy vui, nhưng càng về sau lại càng mất mát.
Lúc trước tuy Trình Sưởng hay gây chuyện, nhưng nói chung cũng thân thiết với bà. Sau khi rơi xuống nước, Trình Sưởng hiếu kính, lễ phép, nhưng vô cùng xa cách, giống như luôn cách biệt với người khác một khoảng cách không thể chạm đến, ngươi tiến thêm một bước, hắn sẽ lặng lẽ lui một bước.
Tông Thân Vương phi đành phải an ủi bản thân, Sưởng Nhi đã trưởng thành và hiểu chuyện.
Như vậy cũng tốt.
Năm nay hắn cập quan, trước đây có nói chuyện hôn nhân nhưng không ai dám gả, nay hắn đã đổi tính, đã lâu không đến thuyền hoa, cuối cùng có thể bàn bạc về hôn nhân.
Bà chọn tới chọn lui mới chọn Lâm gia, ngoại hình xinh xắn, tính tình dịu dàng và ngoan ngoãn, hiểu rõ gốc gác của gia tộc. Theo ý Vương gia, chính phi tương lai của Minh Anh không thể từ dòng dõi quá cao, Lâm đại nhân là quan ngũ phẩm, rất phù hợp.
Sau vài lần tiếp xúc, bà nhìn thấy Lâm Nhược Nam lúc đầu phản kháng, chuyển sang vâng lời, rồi thật sự động lòng, nhưng Sưởng Nhi vẫn thờ ơ.
Tông Thân Vương phi thầm nghi ngờ, mấy tháng sau, bà nghi Vân Hy.
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
Nàng đã cứu Sưởng Nhi lúc hắn rơi xuống nước.
Ngày ấy tại tiệc mừng thọ của lão thái quân ở Bùi phủ, Sưởng Nhi đi đến nhà thuỷ tạ một mình, sau đó quay lại cùng với vị tiểu thư hầu phủ này.
Vân Hy quỳ ở cửa cung để minh oan cho Vân Lạc, cuối cùng, Sưởng Nhi đã thay ngự sử bào, chạy đến Tuy Cung, xông vào buổi lâm triều, trình chứng cứ lên giúp nàng.
Tuy rằng hôm đó hắn nói rất hay ở trên Kim Loan Điện, không làm mất lòng ai, cũng được kim thượng có chút khen ngợi, nhưng Vương gia vẫn luôn không muốn vương phủ dính vào vụ án của Chiêu Viễn.
Tông Thân Vương phi chỉ rõ: “Trung Dũng Hầu phủ liên lụy quá sâu vào vụ án của Chiêu Viễn. Tiểu thư hầu phủ kia là con gái nhà tướng, nếu như mấy năm trước thì không sao, hiện tại…… “
Bà nhìn thoáng qua bên ngoài, xác định xung quanh không có ai mới hạ giọng, “Hoàng thúc phụ của con đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt, trữ vị không có ai, phụ thân con sẽ không thích con thân mật với người trong quân.”
Bà dừng một chút mới nói thêm hai chữ: “Chuốc họa.”
Lén thảo luận về trữ vị, về sức khỏe của hoàng đế là bất kính, Vương phi liều lĩnh phạm huý để cảnh cáo Trình Sưởng.
Trình Sưởng không biết phải nói gì, nhất thời cảm thấy bà suy nghĩ quá nhiều.
Vương phi lại hỏi: “Vậy trong lòng con…… thật sự không có Oản Nhi hay sao?”
Trình Sưởng trầm mặc một chút: “Không có.”
“Không có cũng không sao, không nhất thiết phải cưới chính phi mà mình thích.” Vương phi mỉm cười, “Khi nào con được phong là vương thế tử, có thể nạp trắc phi và lương thϊếp.”
Trình Sưởng không khỏi liếc nhìn Vương phi, hơi hé miệng, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hắn không muốn nạp nhiều phi thϊếp, có quá nhiều người làm bạn như vậy, chưa chắc có thể chung tay.
Cưới những nữ tử đó về và để họ ở hậu viện như đồ trang trí, chẳng khác nào trì hoãn người ta?
Hắn không muốn người khác kiềm chế mình, cũng không muốn kiềm chế người khác.
Kiếp trước hắn không tìm được một người tri kỷ cả đời, kiếp này chỉ cần một người không phụ lòng nhau là đã đủ.
Vương phi lại khuyên nhủ: “Vài ngày nữa, ở nhà Nam An Vương phi mở tiệc vì bà vừa khỏi bệnh nặng, mẫu thân sẽ kêu Oản Nhi đi chung, con gặp lại nàng nhé?” Bà lùi một bước, “Cho dù không được, đa số quý nữ trong kinh sẽ đến bữa tiệc, còn có dòng phụ của Nam An vương, con xem thử có thích ai hay không rồi trở về nói cho mẫu thân biết.”
Nam An vương là quận vương, tuy cũng là tông thân nhưng địa vị thấp hơn Tông Thân Vương phủ một chút.
Trình Sưởng lại sửng sốt: “Nam An Vương phi?”
Nghe nói Nam An Vương phi là người huấn luyện ngựa trong cung, sau khi gả cho Nam An vương, lòng yêu ngựa vẫn không giảm, nên nuôi mấy chục con tuấn mã ở hậu viện của vương phủ, đồng thời nuôi bảy tám con chó trông ngựa.
Trình Sưởng đã xuyên tới đây nhiều ngày, tiếp xúc với các gia đình nhà cao cửa rộng, nhưng chưa từng thấy nhà nào nuôi rất nhiều chó như vậy.
Hôm nay, nghe Vân Hy nói về những ngày nàng ở Tái Bắc đã khơi dậy tâm tư muốn nuôi chó của hắn, vốn muốn hỏi thăm Vân Hy có chợ chó ở Kim Lăng hay không, nhưng lại bị chuyện ở phòng chứa củi chen ngang.
Trình Sưởng đồng ý ngay lập tức: “Dạ được, đến lúc đó con sẽ đến Nam An vương phủ với mẫu thân.”
Tông Thân Vương phi thấy hắn dễ chịu nên vui vẻ trong lòng, cho rằng cuối cùng hắn cũng nghe lời mình nên nói: “Đã quá muộn rồi, con nghỉ ngơi sớm chút đi.” Không hề ép buộc hắn nữa.
Bà nào biết Trình Sưởng đâu phải đi xem cô nương, hắn đến đó để xem chó.
Sáng sớm hôm sau, Vân Hy trở về Trung Dũng Hầu phủ với vẻ mặt mệt mỏi.
Trong lòng nàng vẫn nhớ chuyện có trộm trong phủ, luôn bất an cả đêm trong lúc trực.
Vào canh giờ này, Phương Phù Lan đã thức dậy, đang ngồi ở thính đường chờ Vân Hy, vừa thấy nàng đã hỏi: “Sao lại mệt đến vậy? Chỉ mệt thôi phải không?”
Rồi nhẹ nhàng nói, “Sáng nay ta đặc biệt nấu một nồi cháo nhỏ cho muội, mau đến phòng ăn để dùng đi, rồi nghỉ ngơi sớm chút.”
Vân Hy “Ừ”, nhưng lại bất động, chậm rãi ngồi xuống ghế bát tiên bên tay phải.
Phương Phù Lan thấy ánh mắt nàng tối sầm, bước tới, rót chén nước cho nàng rồi nhẹ giọng hỏi: “A Đinh, muội có chuyện gì à?”
Vân Hy lướt qua tất cả mọi người trong phủ ở trong lòng, cảm thấy cho dù là ai truyền tin tức ra ngoài, nàng cũng khó có thể tiếp nhận.
Những người này đã theo hầu phủ hơn nửa đời người, đều là người thân của nàng.
Vân Hy cầm chén, rũ mắt nhìn nước trong chén, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Nhưng một lúc sau, nàng đặt chén nước xuống và hỏi: “A tẩu, hôm qua sau khi ta rời khỏi hầu phủ lúc trưa, có ai trong phủ đi ra ngoài không?”
Phương Phù Lan sửng sốt, sau đó mới nở nụ cười miễn cưỡng: “À…… Vì sao muội hỏi vậy?”
“Tùy tiện hỏi thôi.” Vân Hy nhìn Phương Phù Lan, “A tẩu không biết hở?”
Phương Phù Lan không nói gì, im lặng ngồi bên cạnh Vân Hy, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Không biết.”
“Vì sao không biết?”
“Hôm qua sau giờ trưa…… Ta đi ra ngoài.”
Trái tim Vân Hy chợt chùng xuống.
Ngày thường ngoại trừ đi khám bệnh, Phương Phù Lan không đi ra ngoài, ngay cả việc bán đồ trang sức mà Vân Lạc để lại cho nàng để lấy tiền lúc trước cũng do Triệu Ngũ làm.
Hôm qua là ngày gì mà nàng lại ngoại lệ đi ra ngoài?
“A tẩu đi ra ngoài làm gì?”
“Đi…… mua hộp phấn.”
Vân Hy sửng sốt.
Phương Phù Lan không nhìn Vân Hy, vẫn còn cười, “Tháng này dư chút tiền, nghĩ…… vài năm nữa sẽ già, nên tìm một hộp phấn để dùng.”
Nàng tự cho rằng mình có lý do chính đáng, nhưng nghĩ lại, làm sao có thể biện minh cho lời nói của mình?
Từ lúc Vân Lạc qua đời, Phương Phù Lan luôn mặc trang phục để tang, không trang điểm, đến nay đã ba năm, thời kỳ để tang kết thúc, nàng vẫn bộ dạng như thế, trong phủ lại nghèo túng, một mình Phương Phù Lan quản gia, ngày thường càng tiết kiệm, nào sẽ vô duyên vô cớ dùng bạc để mua đồ trang điểm cho mình?
Nhìn theo cách này, Phương Phù Lan nhất định đang che giấu điều gì đó.
Nhưng Vân Hy vẫn không nghi ngờ nàng vì chuyện này, mà hỏi: “A tẩu ra khỏi phủ lúc trưa, khi nào thì về lại?”
“Khoảng chừng cuối giờ Thân.” Phương Phù Lan cười, “Ta không nhớ rõ lắm.”
Nàng lại hỏi: “A Đinh, có chuyện gì vậy?”
Vân Hy lại không trả lời.
Tam công tử đã nói, nếu có người trong phủ muốn báo tin cho hung thủ, tất nhiên sẽ ra khỏi phủ từ giữa trưa và giờ Thân.
Trái tim Vân Hy như sắp chìm xuống nước.
Mấy năm nay nàng mất hết những người ruột thịt, chỉ còn một mình a tẩu sống nương tựa lẫn nhau.
Phương Phù Lan cũng có số khổ, năm đó tiểu thư của Phương phủ nổi tiếng khắp Kim Lăng, ngoại hình như tiên nữ, khiến nhiều công tử ở Kim Lăng đạp vỡ ngạch cửa của Phương gia để cầu hôn.
Bởi vậy Phương đại nhân tự cho mình là rất cao, chỉ muốn gả Phương Phù Lan chỗ cao, không ngờ lại trì hoãn Phương Phù Lan.
Sau đó Phương phủ bị vạch tội, Phương Phù Lan trở thành phượng hoàng rụng lông.
Lo lắng cho phụ thân, nàng vào cung tìm Hoàng quý phi, tìm Thái Hoàng Thái Hậu để cầu xin cho Phương đại nhân.
Nào biết Hoàng quý phi và Thái Hoàng Thái Hậu không những đóng cửa không gặp nàng, còn sai người truyền lời rằng đừng đến nữa.
Tính tình Phương Phù Lan vốn cao ngạo, gương mặt lại quá xinh đẹp khiến người ta ghen tị, khi nàng dập đầu ở cửa cung Hoàng quý phi bị người khác chế giễu, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng.
Mãi đến khi nghe tin phụ thân bị xử tử hình, mới nhảy xuống hồ tự sát.
Phương Phù Lan nhảy xuống hồ Mai ở phía đông cửa cung của Hoàng quý phi.
Hôm đó trùng lúc Vân Hy vào cung, thoáng thấy Phương Phù Lan nhảy xuống hồ, Vân Hy lập tức nhảy xuống cứu, đưa nàng về Trung Dũng Hầu phủ chăm sóc ngày đêm.
Trong thời gian ở Trung Dũng Hầu phủ, Vân Lạc xuất chinh trở về, lần đầu tiên nhìn thấy Phương Phù Lan đã thương ngay từ cái nhìn đầu tiên, lấy quân công để cầu xin kim thượng xá tội liên lụy của nàng, và cưới nàng làm vợ.
Phúc duyên của Vân Hy mong manh, Phương Phù Lan gả vào hầu phủ chỉ vài năm, tin tức lão Trung Dũng Hầu chết trận ở Tái Bắc truyền về Kim Lăng, không bao lâu sau, Vân Lạc cũng xuất chinh.
Chính Phương Phù Lan đã cùng Vân Hy vượt qua những ngày tháng dày vò nhất trong cuộc đời.
“A Đinh?”
Thấy Vân Hy luôn im lặng, Phương Phù Lan gọi nàng, nhẹ giọng hỏi, “Rốt cuộc muội có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Vân Hy nói.
Nàng vốn muốn gạn hỏi hôm qua Phương Phù Lan ra phủ, đến tột cùng đã làm gì.
Nhưng nàng không hỏi được, nàng sợ nghe được câu trả lời mà nàng không muốn biết.
Nàng vẫn ôm một chút hy vọng.
“Ta…… có chút việc, phải ra hậu viện.”
Nàng bước vội, đến trong viện, nghe thấy Phương Phù Lan đuổi theo, hỏi sau lưng: “A Đinh, Nam An Vương phi đã hết bệnh, mở tiệc ở trong phủ, hôm nay sai người gửi thiệp mời, muội…… đi không?”
Vân Hy không đáp, nàng bận công việc, trong trường hợp như vậy, thường là không đi.
Nàng bình tĩnh lại, đến phòng tạp nhạp ở hậu viện, hỏi tôi tớ về tung tích của từng người trong phủ hôm qua.
Sau buổi trưa, ngoại trừ A Linh và Triệu Ngũ, không có ai khác ra khỏi phủ.
A Linh ra khỏi phủ để mua thuốc trị vết thương ở chân cho Bạch thúc.
Triệu Ngũ là người làm việc vặt trong phủ, mỗi ngày đều phải đi ra ngoài.
Lý do để hai người bọn họ rời phủ đều vững chắc hơn Phù Lan.
Trong lòng Vân Hy quả thực trống rỗng.
Nàng không biết nên giải thích với Trình Sưởng thế nào, chẳng lẽ nói với hắn, người có khả năng nhất trong phủ đã báo tin cho hung thủ là a tẩu của nàng?
Nàng bước vào trong viện của mình một cách thất thần, đi ngang qua hành lang, bất cẩn đυ.ng phải một người.
Là nha hoàn Minh Thúy của Phương Phù Lan.
Minh Thúy rất vội vàng, trên tay còn bưng cái khay, bị đυ.ng như vậy, khay nhấc lên, mùi thuốc hăng hắc phả vào mặt.
Nàng vừa nhặt chén thuốc bị vỡ vừa hỏi: “Đại tiểu thư, ngài không bị thương đó chứ?”
Vân Hy lắc đầu, ngồi xổm xuống, nhặt chén thuốc với nàng.
Nhặt một lúc, chợt nhận ra mùi thuốc này không đúng, Phương Phù Lan bị bệnh kinh niên, sức khỏe kém, Minh Thúy đã quen hầu hạ nàng uống thuốc, nhưng mùi thuốc trước mặt rõ ràng không phải là loại mà Phương Phù Lan thường dùng.
“Đây là cái gì?” Vân Hy hỏi.
Minh Thúy liếc nhìn nàng, dường như không biết nên nói thế nào, do dự một hồi, chỉ nói: “Đại tiểu thư đừng hỏi.”
Vân Hy nói: “Thuốc của a tẩu không phải mùi này.”
Nàng không chịu buông tha: “Ngươi nói cho ta biết, nếu không ta trực tiếp đi hỏi a tẩu.”
Minh Thúy có vẻ khó xử, một lúc sau, rốt cuộc hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Chắc đại tiểu thư không biết, bệnh của thiếu phu nhân nặng thêm, đây là loại thuốc mới đổi gần đây.”
“Nặng thêm, sao ta không biết?”
“Đại tiểu thư thường không ở trong phủ, đương nhiên không biết.” Minh Thúy nói, lại do dự một chút, “Thiếu phu nhân cũng không cho nô tỳ nói với đại tiểu thư, sợ ngài lo lắng.”
“Thật ra từ lúc nhị thiếu gia của Bùi phủ trở lại Kim Lăng, thiếu phu nhân thấy ngài có lẽ không muốn gả vào Bùi phủ, vừa lo lắng chuyện của ngài, vừa lo lắng vụ án của thiếu gia, ngày đêm không nghỉ ngơi đủ, bệnh tình không được tốt lắm.”
“Đầu tháng ba, nàng vào cung, mệt mỏi, vừa rời khỏi Tuy Cung, xuýt nữa ngất xỉu bên thành của bờ sông. Nếu không nhờ Xu Nhi tiểu thư đi ngang qua nhìn thấy, đưa thiếu phu nhân đến tiệm thuốc, lúc ấy nô tỳ không biết phải làm sao.”
“Đại phu ở tiệm thuốc đổi thuốc cho thiếu phu nhân từ lúc đó, còn kêu thiếu phu nhân đến thường xuyên, thường thì một tuần một lần, hiện tại đổi thành 5 ngày một lần.”
“La Xu?” Vân Hy hỏi.
“Dạ.” Minh Thúy gật đầu, “Xu Nhi tiểu thư biết bệnh tình của thiếu phu nhân nên thường tới giúp. Thiếu phu nhân không thể vất vả quá mức, gần đây đến tiệm thuốc, có không ít lần đều có nàng đi cùng.”
“Hôm qua, thiếu phu nhân đến gặp đại phu, cũng do Xu Nhi tiểu thư đưa xe ngựa trong phủ tới đón nàng.”