Editor: Nguyetmai
“Thì ra là vậy, cũng có thể Mộc Hàn Yên sẽ bị mắc lừa, sợ là hắn không nhận ra.” Chu Khải nói.
“Việc này thì không cần lo lắng, mấy ngày nay ta vẫn phái người theo dõi hắn, nghe nói cái tên ăn chơi trác táng đó không có việc gì liền chạy đến thương hội Nam Yên, chắc lại tiền nhiều đến nóng cả tay rồi. Gần đây, thương hội Nam Yên đang phát triển lớn mạnh, ngay cả Khúc Sơn Linh – Đại sư giám định bảo vật tiếng tăm lừng lẫy như vậy cũng được bọn họ mời về làm người cấp dưới, đến lúc đó tìm người giám định một chút, lo gì hắn không tin.” Trong lòng Triệu Tứ tiểu thư đã có dự tính, nói.
“Vậy, liệu có bị người khác giám định ra thật giả không?” Chu Khải không yên lòng nói.
“Yên tâm đi, ta từng nghe sư thúc đánh giá qua các thầy chiêm tinh của nước An Vân chúng ta, cũng nghe qua danh tiếng của Khúc Sơn Linh. Theo sư thúc nói, ông ta là một lão bịp bợm dốt đặc cán mai, đến tóc cũng là do tự ông ta nhuộm. Tuy thấy nhiều biết rộng, có chút nhãn lực, nhưng không có bản lĩnh thực sự gì.” Triệu Tư Ninh không đồng ý, nói.
“Vậy ta yên tâm rồi.” Chu Khải nói.
“Vậy được, chúng ta chuẩn bị một chút rồi động thủ, lần này nhất định phải khiến cho Mộc Hàn Yên ngã nhào một cái thật đau.” Triệu Tứ tiểu thư hưng phấn nói.
Vừa nghĩ tới Mộc Hàn Yên gặp xui xẻo, nàng ta liền sôi trào nhiệt huyết, toàn thân đều nóng lên. Đáng tiếc có người ngoài ở đây, nếu ở nhà, sợ rằng nàng ta đã cởi hết sạch để hóng mát một chút rồi. Bỗng nhiên, thân thể Triệu Tứ tiểu thư cứng đờ, đây là sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ quỷ quái gì vậy? Lẽ nào mình thật sự bị Mộc Hàn Yên ngược đãi đến nghiện việc chạy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rồi? Ta nhổ vào! Khốn kiếp! Đó là chuyện hoàn toàn không thể. Không thể.
…
Trời vừa sáng, Mộc Hàn Yên đã dẫn theo Mộc Nam đến thương hội Nam Yên.
Nàng đã bổ sung đủ trang cuối cùng của Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết, những thủ quyết phía trước Khúc Sơn Linh đã suy luận ra được, chỉ thiếu một chiêu cuối cùng là có thể hoàn thành xong việc lớn.
“Đại công tử, chào buổi sáng.” Hôm nay, Khúc Sơn Linh dậy sớm, ngồi phệ bụng trên ghế bành, chào hỏi Mộc Hàn Yên.
Nôn ra máu nhiều ngày như vậy, cũng gặm heo quay nhiều ngày như vậy, ông ta chẳng những không ốm mà cả người còn mập thêm một vòng.
Khúc Sơn Linh cũng có chút kích động, chỉ cần hoàn thành chiêu thủ quyết cuối cùng là ông ta hoàn toàn giải được huyền cơ của Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết, có thể hóa giải kiếp nạn sinh tử của mình, không còn buồn phiền lo lắng về tính mạng nữa.
“Bắt đầu đi.” Mộc Hàn Yên không thể chờ đợi được nữa mà nói.
“Ừ, chờ ta ăn vài miếng nữa đã.” Khúc Sơn Linh lấy từ trong ngực ra một chiếc đùi heo cực lớn, hung hăng gặm mấy miếng rồi lại nhét vào trong ngực, xoa xoa chút dầu mỡ dính trên tay, bắt đầu diễn luyện thủ quyết.
Trên đầu Mộc Hàn Yên và Mộc Nam đầy vạch đen, sao tật xấu này của Khúc bịp bợm giống y như đúc Văn Nhân Thanh Thu vậy chứ, nhưng người ta là đùi gà, ông ta lại là đùi heo, nhét vào trong ngực thích hợp sao? Cũng không ngại bị cộm lên khó chịu ư. Hơn nữa, nhìn xem ngực bị nhét phồng to như vậy, thực sự thích hợp sao?
Khúc Sơn Linh đánh thủ quyết, giống như trước đây, lúc mới bắt đầu thì lưu loát thoải mái, đến đoạn sau thì càng lúc càng chậm, càng lúc càng hao tốn công sức, sắc mặt ông ta cũng càng trắng bệch, sau đó bèn phun ra một ngụm máu tươi.
“Sư phụ.” Hai tên đệ tử kia lại kêu lên một tiếng nhưng rõ ràng không còn hoảng hốt lúng túng như trước kia.
Mộc Hàn Yên nói không sai, chuyện hộc máu này cũng không có gì to tát, ăn đùi heo là bù lại được thôi. Mỗi ngày sư phụ bồi bổ đến nỗi mặt bóng loáng, ngày nào bọn họ cũng mua đùi heo đến thành thói quen rồi. Hiện tại, nếu ngày nào đó không thấy sư phụ phun ra vài lần, bọn họ còn cảm thấy không bình thường, nghi ngờ có phải thân thể sư phụ xảy ra chuyện gì không?
Khúc Sơn Linh khoát khoát tay, thuận tay móc đùi heo nướng ra gặm vài miếng rồi lại tiếp tục đánh thủ quyết, sau đó lại hộc máu, lại gặm đùi heo, lại đánh thủ quyết, lại hộc máu, lại gặm…