Người đã đi xa, Thời Vũ vẫn còn hơi sững sờ đứng ở nơi đó, cô xoa xoa mặt. Cô có phần mong đợi thái độ của Giang Khắc. Nhưng khi nó thực sự đến, cô thực sự không thể chịu đựng được.
Thời Vũ điều khiển xe từ bãi đậu sang bên đường, chiếc xe đột nhiên bị hỏng. Thời Vũ có chút ủ rũ mở cửa xe, sau đó gọi điện cho công ty kéo xe, cô chụp ảnh chiếc xe gửi cho Nguyễn Sơ Kinh, giọng thở dài: 【Trách tớ bị sắc đẹp làm cho mê muội, hôm nay ra cửa không xem lịch Hoàng đạo. 】
Sau khi Thời Vũ gửi tin nhắn, cô đứng ở ven đường mở ứng dụng gọi xe, nhưng tiếc là sân bay ở ngoại ô, không ai nhận đơn.
Đột nhiên, một chiếc Maybach màu đen trực tiếp quay đầu dừng lại bên cạnh Thời Vũ, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, Giang Khắc trầm mặc không nói gì.
Lúc này, trợ lý Trần mở miệng: "Cô Thời Vũ, Giang tổng đưa cô về."
Thời Vũ bất tri bất giác "à" một tiếng, sau đó mở cửa xe lên xe. Không gian bên trong xe bỗng trở nên chật hẹp, thậm chí cả không khí cũng trở nên bức bách.
Bởi vì ngồi tương đối gần, Thời Vũ có thể ngửi thấy hơi thở nhàn nhạt từ trên người anh, tựa như tuyết tùng, mát mẻ dễ chịu.
Mùi rất nhẹ, giống như không khí, lặng lẽ không một tiếng động cướp đi hô hấp của cô.
Chiếc xe thuận lợi tiến về phía trước, Giang Khắc ngồi ở ghế sau, chiếc iPad nằm trên đôi chân dài miên man phác họa đường cong lưu loát của chiếc quần âu. Giọng nói trầm ấm của người đàn ông truyền đến, anh ta thốt ra một giọng Anh lưu loát, một lúc sau lại đổi thành tiếng Đức.
Bởi vì Giang Khắc đang họp nên Thời Vũ không dám quấy rầy anh, cô lười biếng ngồi ở một bên im lặng khó xử. Cô lặng lẽ gửi một tin nhắn cho người bạn thân của mình: 【Quan trọng! Xe tớ bất ngờ bị hư, Giang Khắc vừa vặn quay lại đón tớ, chẳng lẽ đây chính là thần giao cách cảm trong truyền thuyết? 】
【... Không phải, chị em, là tớ mới vừa ở Tấn Thăng phỏng vấn lão Giang tổng, cuối buổi phỏng vấn tớ không cẩn thận nói ra ngoài, chắc ông ấy cũng biết nên gọi điện cho Giang Khắc. 】 Nguyễn Sơ Kinh nói.
Cho nên không phải Giang Khắc không yên tâm cô một mình ở sân bay, cho nên anh mới quay lại đón cô. Trong lòng cô dâng lên một nỗi thất vọng, Giang Khắc tắt màn hình ipad, lúc này cô mới lên tiếng: "Cảm ơn, thật sự làm phiền anh rồi-"
Thời Vũ lời còn chưa nói hết, Giang Khắc Giang Khắc đã ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt lạnh lùng mệt mỏi, lông mi phủ một màu lam nhàn nhạt, đường vòng cung giữa cổ họng chậm rãi trượt xuống, tựa như không một tiếng động mà cám dỗ cô.
Ngay lúc đó, anh tỉnh lại, hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh nhanh chóng tràn vào, Thời Vũ ngay lập tức rùng mình một cái. Dọc theo đường đi, cô đều sững sờ, mấy lần muốn nói Giang Khắc đóng cửa sổ lại, lời vừa tới miệng nhưng lại không thốt ra được.
Giang Khắc cả buổi không nhìn cô, cũng không nhìn ra Thời Vũ có lời muốn nói.
Một giờ sau, xe đã đi đến Lan Giang Chi Cảnh, Giang Khắc mặt không cảm xúc mở miệng: "Xuống xe."
Thời Vũ bước ra khỏi xe với đôi chân cứng đờ. Chiếc xe màu đen lập tức rẽ vào một góc, cửa sổ hạ xuống một nửa, khuôn mặt lạnh lùng của Giang Khắc xẹt qua, sau đó xe nhanh như chớp phóng đi.
Thời Vũ ngây người đứng tại chỗ, gió lạnh đánh phải làm đau hai má, toàn thân lại lạnh đến không chịu được, hôm nay cô ăn mặc xinh đẹp, còn cố ý lộ ra đôi chân dài để đi đón người, nhưng lại bị đông cứng thành hai khúc.
Vừa về tới nhà, đèn bên trong được bật sáng, ba Thời ngồi ở phòng khánh, đang ngồi pha trà Đại Hồng Bao. Thời Vũ đứng ở cửa ra vào, tháo giày cao gót dưới chân, giẫm lên thảm lông đứng trong nhà, ít nhiều cảm thấy chút ấm áp.
"Tới cùng ba uống trà nào." Ba Thời cười híp mắt nói.
" Được ạ."
Thời Vũ đi tới, ngồi xuống nhấp một ngụm trà nóng, hơi ấm trong cơ thể dần dần khôi phục. Cuối cùng cô cũng lấy lại được tinh thần. Thịnh Lan đánh trống khua chiêng mang theo chị của cô trở lại rồi.
Chưa kịp nhìn thấy ai, Thịnh Lan với âm thanh cao vυ't truyền tới: "Lão Thời à, tôi cùng con gái của ông trở về rồi."
Dì giúp việc bước ra nghênh đón, Thịnh Lan cởi chiếc áo lông chồn màu nâu lông chồn đang mặc, cả người mặc một chiếc sườn xám phong thái thướt tha. Trên cổ đeo một chiếc vòng ngọc lục bảo, vênh váo hung hăng.
Về phần chị gái Gia Du của cô, người đứng bên cạnh Thịnh Lan, mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng, mi mắt không che giấu sự vui vẻ.
Thời Vũ cho rằng Thời Gia Du đã làm gì đó để cho ba Thời có mặt mũi. Quả nhiên, mẹ kế Thịnh Lan một tay đặt túi xách xuống, bà ta lập tức chạy tới: "Lão Thời, ông nhìn xem con gái của chúng ta lợi hại như thế nào, đem về cho Thời gia không ít mặt mũi."
Ba Thời đặt ly trà xuống, cười nói: "Phải không? Để ba xem một chút nào."
Lần này Thời Gia Du chính thức được thành phố Lâm Hoàng mời tham gia hoạt động giao lưu văn hóa Phi Thiên do bọn họ tổ chức, cô biểu diễn tiết mục piano mà mình quen thuộc, được phong tặng danh hiệu "Đại sứ giao lưu văn hóa Trung - Ngoại".
Thịnh Lan một mực xem Thời Gia Du như bảo bối, đương nhiên bà ta chọn đi cùng cô ấy, được hưởng chế độ đãi ngộ đặc biệt, nhân tiện đi tham quan, lòng tràn đầy vui mừng.
"Mẹ đâu, cho bà nhìn một chút cháu gái của bà không chịu thua kém ai." Thịnh Lan cười mí mắt nhăn lại.
Thời Vũ ngồi ở một bên cắt bánh kem nhỏ, thản nhiên đáp: "Bà nội vẫn đang dưỡng thương ở hồ Tịnh."
Thịnh Lan cũng không lên tiếng đáp lại, ngồi xuống bên cạnh trực tiếp kêu dì giúp việc lần nữa pha một bình hồng trà Tích Lan.
Thời Gia Du cũng đi theo ngồi tới, người một nhà ngồi chung một chỗ uống trà nói chuyện phiếm, Thịnh Lan một mực ngồi nói, khen Thời Gia Du vừa lợi hại, lại còn ưu tú.
Thời Vũ không phải không nghe thấy những lời mỉa mai của Thịnh Lan, cô lười lên tiếng đáp lại, loại này có cái gì tốt mà tuyên dương, khi các minh tinh tham gia hoạt động, cũng có nhiều danh hiệu do nhãn hàng trao tặng.
Cô còn là đại sứ giao lưu văn hóa Trung-Mỹ của Disneyland.
Thời gia luôn coi trọng việc tu dưỡng con cái, đặc biệt là bà cụ, chịu ảnh hưởng của phong cách gia đình khoa bảng nên đối với phương diện này tương đối coi trọng. Vì vậy, Thịnh Lan luôn lấy Thời Gia Du làm hãnh diện.
Đột nhiên, Thịnh Lan đem đề tài chuyển hướng đến Thời Vũ, giả bộ quan tâm: "Tiểu Vũ, dì nhớ lúc con trở về nhà họ Thời, đã tham gia rất nhiều lớp học với chị con, làm sao không kiên trì tiếp."
Dọn sẵn cho con đường tốt mà không đi, lại đi đến giới giải trí làm minh tinh, lăn lộn đến bây giờ cũng không làm nên được tên tuổi. Thịnh Lan trong lòng khịt mũi coi thường, không đem nửa câu sau nói ra.
Thời Vũ lúc trước sống ở một thành phố nhỏ gọi là thành phố Ngũ Sắc. Cho đến năm cô mười hai tuổi, cô mới biết được mình là thiên kim của một gia đình ở Bắc Kinh.
Khi cô được năm tuổi, mẹ Thời mang Thời Vũ ra sân chơi của trẻ em, cô vô tình bị bọn buôn người bắt cóc, cô bị bán đến một nhà khác. Mẹ Thời rất đau lòng, ngất xỉu vài lần, sau nhiều lần nhiều tuần không tìm được người về, ba Thời sợ bà đau buồn sinh bệnh nên đã đến trại mồ côi đón Thời Gia Du về làm con nuôi.
Về sau, mẹ Thời bởi vì bệnh qua đời, ba Thời không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Thời Vũ. Lúc Thời Vũ vừa trở về nhà họ Thời, cô vẫn còn là một cô bé quê mùa, lúc đó Thịnh Lan được gả vào nhà họ Thời chưa được bao lâu, sợ địa vị của mình bị giao bị lung tay, tự nhiên cùng Thời Gia Du đứng về một phe, một mực cố gắng hết sức để rèn luyện cô ta, ngoài sáng trong tối đứng về phía đối địch với cái "người ngoài cuộc" này.
Thời Vũ lúc ở nhà vẫn duy trì trạng thái hoang dã của mình, làm mọi việc theo tính cách của mình, làm cho người khác yêu thích.
Cộng thêm, người lớn trong nhà đối với cô vô cùng áy náy, đối với Thời Vũ luôn dùng thái độ dung túng, mặc kệ thái độ của người khác.
Khi hai người đính hôn, ba Thời không chút suy nghĩ, lần đầu tiên ông nghĩ đến việc sắp xếp chuyện chung thân đại sự của con gái mình. Để cho nha đầu quê mùa này trở thành vị hôn thê của Giang Khắc, là chuyện mà Thịnh Lan luôn canh cánh trong lòng.
"Tư chất bình thường, học cái gì cũng không được." Thời Vũ cầm một cái khăn giấy lên lau sạch kem ở khóe miệng.
Thịnh Lan vẫn không chịu buông tha cho Thời Vũ: "Đều là người nhà họ Thời, làm sao có thể không có chút tài nghệ gì chứ, dì Thịnh nhớ là con có am hiểu về nhạc khí."
"Dì đang nói là nói sáo bầu sao? Dì Thịnh" Thời Vũ trầm mắt suy tư một chút, "Cái này quả thực là sở trường của tôi."
Thời Vũ vừa nói vừa đứng lên, lúc nãy ở bên ngoài cóng nên thanh âm có chút khàn khàn: "Nếu không bây giờ tôi ở đây biểu diễn cho dì nghe một chút? Tôi vừa vặn quen thổi hai bài, dì muốn nghe《Thiên đường 》 hay là 《 Trên đời chỉ có mẹ là tốt 》của Đằng Cách Nhĩ, tôi đều thổi cho dì nghe."
Thịnh Lan bị dọa cho giật mình, bà ta nghe không nổi Thời Vũ vừa đàn vừa hát, chê cười: "Lần sau đi, vừa mới xuống xe, dì với Gia Du cũng mệt mỏi rồi, muốn đi nghỉ ngơi trước."
Nói xong, Thịnh Lan kéo Thời Gia Du chạy trốn lên tầng 3. Hai người rất sợ nghe bài《Thiên đường 》 của Thời Vũ vang lên.
Sau khi hai người đi, xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh hơn, ba Thời mi mắt cuối cùng có chút thần thái nhìn Thời Vũ, dung túng nói một câu: "Con xem con kìa."
"Gặp được người chưa?" Ba Thời hỏi cô.
Thời Vũ gật đầu một cái, giọng nói nhẹ nhàng: "Đương nhiên gặp rồi, là anh ấy đưa con về."
Thời Vũ không đề cập đến việc bị Giang Khắc đối xử lạnh nhạt trong suốt quá trình, cô không muốn người lớn can thiệp vào chuyện của họ, đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Sau khi dọa mẹ con Thịnh Lan chạy mất, Thời Vũ quay trở lại phòng, cảm thấy mình phải chịu di chứng sau khi chịu lạnh cóng, có chút mệt mỏi ngủ thϊếp đi trên giường. Tới giờ ăn tối, dì giúp việc đến gõ cửa, Thời Vũ vừa mở miệng liền nhận ra giọng nói của mình khàn đặc, buồn ngủ và vô lực.
Dì giúp việc hoảng sợ nên vội gọi bác sĩ gia đình đến và kê đơn thuốc cho cô. Thời Vũ uống một gói với vẻ mặt đau khồ, rồi ngã trở lại chiếc giường lớn mềm mại, cơ thể được bọc trong một chiếc chăn bông.
Thờ Vũ nằm ở trên giường, đầu mệt mỏi không xoay được nữa, cô dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mê, dường như cô ấy đang có một giấc mơ. Vào mùa đông năm hai trung học, Giang Khắc vừa từ Giang Thành trở về sau kỳ nghỉ đông.
Khi ông nội Giang gọi cô vào thư phòng, hai người nói chuyện rất lâu, không lâu sau khi Thời Vũ bước ra khỏi thư phòng, ba Giang liền làm chủ, đồng thời liên lạc với ba Thời, đặt hôn ước ngay lập tức.
Chuyện Thời Vũ trở thành vị hôn thê của Giang Khắc, người trong nhà hai bên trên dưới đều biết, ngoại trừ Giang Khắc. Buổi tối hôm đó, cô muốn tìm Giang Khắc để hỏi ý kiến của anh.
Nếu như anh không đồng ý, Thời Vũ cũng không miễn cưỡng anh.
Chạng vạng tối, Thời Vũ đến chỗ ở của Giang Khắc để tìm anh, rốt cuộc cô tìm được Giang Khắc ở một khu vườn bị bỏ hoang. Anh ngồi ở trên bậc thềm, ánh mặt trời lặn trải dài, phủ lên người anh, đổ bóng dài trên mặt đất, trông rất cô đơn lẻ loi.
Giang Khắc mặc áo sơ mi trắng quần đen, chống khuỷu tay lên, không biết đang suy nghĩ gì. Thời Vũ bước đến gọi anh, "Anh."
Anh ngước mắt lên, Thời Vũ chỉ thấy trên xương mày có một vệt máu đỏ tươi, trên má có vài vết cào kinh ngạc, cổ áo sơ mi nhăn lại, hai mắt thâm quầng, nhìn có chút phóng túng, dáng vẻ hào sảng lại có mấy phần không kềm chế được.
Thời Vũ bị dọa cho giật mình, ngồi xổm người xuống, lập tức lấy khăn giấy ra lau vết thương trên mặt anh, không ngờ Giang Khắc lại nắm lấy tay cô, khàn giọng nói: "Có chuyện gì?"
Bàn tay khớp xương của anh nắm lấy bàn tay cô, hơi mát trong lòng bàn tay khiến trái tim Thời Vũ thắt lại, cô nhẹ nhàng nói: "Chú Giang nói, để hai chúng ta đính hôn, anh nghĩ thế nào?"
- -Nếu anh không đồng ý thì hôn ước này sẽ không tiếp tục.
Chẳng qua là nửa câu sau của Thời Vũ lời còn chưa nói hết, Giang Khắc đã ngắt lời cô, đôi mắt đen có chút suy đồi lãnh đạm.
"Tôi không có ý kiến."