Hệ Thống Thôi Miên Và Cải Tạo Thân Thể

Thế giới 4- Chương 1: Cải tạo cha kế (bị thôi miên mọc ra bức, trộm chơi bản thân ở trong phòng tắm, cao trào bị đánh vỡ)

“Con đã trở về rồi.” Khương Thanh lấy chìa khóa mở cửa ra, người ở trong phòng chính là cha kế của hắn.

“Tiểu Khương, đã về rồi.” Người đàn ông có diện mạo thành thục đang mặc tạp dề, bộ dáng trông rất giống một người đàn ông của gia đình. Y tiến lên và chào mừng đứa con riêng không có quan hệ huyết thống của mình.

Đó là bởi vì y và vợ còn không có con, ngoài ra vợ của y còn rất yêu thích đứa con này. Bởi vậy cho dù vợ không có quyền nuôi dưỡng Khương Thanh nhưng hai người họ vẫn lui tới chặt chẽ.

“Mẹ nói nếu con hiếm khi được nghỉ thì về đây ở một khoảng thời gian. Mà nói mẹ con đâu rồi?” Từ rất lâu trước kia cha mẹ Khương Thanh đã sớm ly hôn.

Nguyên nhân rất đơn giản, mẹ của Khương Thanh là một người phụ nữ cuồng công việc, hàng năm công tác ở bên ngoài và rất ít về nhà, mà cha Khương là một người cũ kỹ có tính cách mạnh mẽ và chịu đựng không được một người vợ cũng mạnh mẽ như vậy, bởi vậy ly hôn. Nhưng quyền nuôi dưỡng Khương Thanh lại được hắn lấy được.

Sau khi ly hôn mẹ Khương rút ra kinh nghiệm, cho nên lại gả cho một người đàn ông có tính cách thành thục ôn hòa hơn so với mình, đó chính là cha kế bây giờ của Khương Thanh.

Giang Đông Hàn đã hơn ba mươi tuổi, bên ngoài mang theo khí chất thành thục của đàn ông, nhưng ngoài ra còn có một tia mềm yếu. Tuy rằng dáng người mạnh mẽ không giống như những chàng trai mềm yếu, nhưng tính cách hơi do dự không quyết đoán. Bởi vậy đối với việc vợ hàng năm không ở nhà cũng không dám có câu oán hận nào.

Cũng không hề tức giận đối với con riêng, mà chỉ cố gắng ở chung hòa bình.

Y hơi xấu hổ trả lời, “Mẹ của con lại đi công tác, chỉ sợ một khoảng thời gian không về được, chỉ có thể ủy khuất con phải ở chung một chỗ với ông chú là ta đây.”

“Như thế nào sẽ, chú Giang và con cũng coi như là người một nhà. Nếu mẹ không ở nhà thì chúng ta ăn cơm trước đi.” Khương Thanh chủ động hòa hoãn không khí. Cái người cha kế này của hắn tính cách thật sự quá tự ti chất phác.

Nhưng tay nghề nấu ăn của y thật sự rất tốt, Giang Đông Hàn thuần thục làm ra hai phần đồ ăn. Bạn bè của y rất ít, cũng không thích chơi di động, bây giờ Khương Thanh đã đến làm cuộc sống không thú vị của y có một tia sức sống.

Giang Đông Hàn nhìn thanh niên có dung mạo ôn hòa, âm thầm quyết định nhất định phải chăm sóc tốt cho hắn.

Mẹ Khương bởi vì sự nghiệp nên vứt bỏ suy nghĩ sinh đứa con thứ hai, điều này cũng có nghĩa là Giang Đông Hàn không chỉ có hầu như không có tính sinh hoạt mà ngay cả cơ hội có đứa con của riêng mình cũng không thể có được.

Khương Thanh là một đứa nhỏ tốt, Giang Đông Hàn không ngại coi hắn trở thành đứa con trai ruột của y. Nghĩ đến đây, ánh mắt y nhìn Khương Thanh càng thêm mềm mại.

Hai người quen biết đã nhiều năm, Khương Thanh đối Giang Đông Hàn cũng coi như là rất quen thuộc. Đối với người đàn ông này uổng cho có tính cách tốt vẻ ngoài tốt mà lại chỉ biết sống thủ quả cho mẹ của cậu, Khương Thanh cảm thấy tiếc hận thay cho y.

Nhìn Giang Đông Hàn đã quên cởi tạp dề ra, Khương Thanh âm thầm thở dài bản thân là tên cặn bã, nhưng hắn giống như là thật sự không nhịn nổi nữa.

Cha kế thật sự là quá ngon miệng, cố gắng chịu đựng mấy năm cuối cùng cũng chịu ra tay……

…………

Thôi miên là chuyện nước chảy thành sông, Khương Thanh sớm đã học được vận dụng một cách thuần thục.

Chỉ là một lúc như vậy, chỗ ở chính giữa dươиɠ ѵậŧ và hậu huyệt của Giang Đông Hàn cũng chính là đáy chậu đã lén lút mở ra một cái miệng nhỏ……

Ngay cả bên trong thân thể, cũng ở dần dần hình thành một cái tử ©υиɠ có năng lực sinh dục.

Mà Giang Đông Hàn không hề phát hiện thân thể của mình và ý thức đã bị cải tạo, y chỉ cảm thấy dưới thân rất ngứa và y vô ý thức khép lại hai chân hơi hơi cọ xát với sắc mặt ửng đỏ.

Khương Thanh giả bộ như không có việc gì, vừa ăn cơm vừa quan sát bộ dáng cọ xát hai chân của cha kế với gương mặt ửng đỏ.

…………

Ban đêm Giang Đông Hàn trở lại phòng tắm, khi y tắm xong thân trên và chuẩn bị xuống thân dưới, lại ở đáy chậu chỗ sờ đến một cái khe nhỏ mà trước nay chưa bao giờ nhìn thấy.

“Đây là cái gì……” Ông chú thẹn thùng tò mò dùng ngón tay cọ xát qua lại, chỉ sờ hai cái như vậy thì khe nhỏ hộc ra bọt nước trong suốt. Thân thể của y run lên, sắp phải té ngã thì y miễn cưỡng đỡ lấy vách tường, “Thứ này trước kia có sao?”

Khi y đang cảm thấy khó hiểu thì trong óc lại chậm rãi trở nên hỗn loạn.

Chờ khi y lấy lại tinh thần, cũng đã tiếp nhận sự tồn tại của khe nhỏ này……

“Đây là…… Ta…… Bức…… Ta như thế nào sẽ quên mất…… Ta vẫn luôn đều có.” Giang Đông Hàn chất phác nỉ non, “Cái bức này là lớn lên vì con trai…… Con trai của ta……” Giang Đông Hàn chỉ cảm thấy bản thân dần dần nhớ lại tất cả.

Y nhớ đến, y có cái bức này là vì muốn chăm sóc cho con trai tốt hơn nữa.

Nhưng chính mình không có con, đồng thời y cũng nhớ đến chuyện này. Y vừa run rẩy thân thể, ngón tay vuốt ve qua lại cửa vào khe nhỏ, dâʍ ɖị©ɧ từ bên trong chậm rãi chảy ra.

Bởi vì y còn không có con trai, cái nữ bức này thậm chí vẫn còn là xử nữ huyệt.

“Không đúng, còn có Khương Thanh, ta coi đứa nhỏ đó giống như là con trai ruột.” Giang Đông Hàn cố nén du͙© vọиɠ muốn cắm ngón tay của mình vào trong đó, nhưng bởi vì cái bức này hoàn toàn thuộc về con trai nên y không có tư cách chạm vào.

Y khó khăn rút tay lại và muốn nhanh chóng tắm rửa xong bản thân.

Nhưng khi vòi nước của máy nước nóng rửa đến dưới thân, y lại giật mình một cái và quỳ rạp xuống đất.

Đầu gối đập mạnh lên trên gạch sứ trơn ướt, nhưng y lại không hề quan tâm đến chuyện này. Đôi tay của y gắt ga nắm lấy vòi phun và ấn vào trong đáy chậu của mình.

Tiểu huyệt vừa mới mọc ra rất mẫn cảm và âm đế chịu không nổi cột nước kí©ɧ ŧɧí©ɧ, môi âʍ ɦộ còn chưa thành thục thậm chí không hoàn thành tác dụng che đậy huyệt khẩu.

Cột nước không kiêng nể gì phun vào trong nữ huyệt của Giang Đông Hàn.

Dòng nước có vẻ ấm áp ở trên da thịt lúc này lại nóng kinh người, giống như muốn đem huyệt thịt mẫn cảm đều nóng đến nở ra vậy.

Giang Đông Hàn muốn lấy vòi nước ra, nhưng chỉ cần một động tác thì cột nước dời sang vị trí khác và lại sẽ mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn hơn nữa.

Ở sau khi thân thể của Giang Đông Hàn chịu không nổi khống chế mà run rẩy, y cũng không dám động tác gì. Đôi tay gân xanh nổi lên, gắt gao nắm vòi phun giống như muốn bóp nát nó. Nhưng trên thực tế, toàn bộ thân thể của y đều nổi lên ửng hồng và lỗ tai đều bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh mẽ này mà trở nên đỏ bừng.

Cái này làm cho Giang Đông Hàn người hầu như không hề có tính sinh hoạt, vẫn luôn áp lực du͙© vọиɠ của bản thân cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nói không nên lời. Y thành thật giống như một người gỗ, ngây ngốc bảo trì tư thế nguyên bản nhưng lại không biết liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng là khủng bố như vậy.

“Bức giống như đều phải bị tê rần……” Giang Đông Hàn vẻ mặt nhẫn nại: “Âm đế, a…… Âm đế thật tê thật ngứa……”

“Cứu cứu ta, ai tới cứu cứu ta, muốn chết……” Y lẩm bẩm tự nói, bụng nhỏ bắt đầu run rẩy lên. Chưa bao giờ có thể nghiệm qua bộ phận nữ tính cao trào Giang Đông Hàn cảm thấy sợ hãi với cảm giác xa lạ này, y không biết đây là tượng trưng cho bản thân sắp cao trào và chỉ cảm thấy xa lạ.

“A a…… Không được, thật kỳ quái, tại sao bụng vẫn luôn run rẩy, muốn chết……” Trong bất tri bất giác Giang Đông Hàn chảy nước mắt, bọt nước chưa khô ở trên thân thể trượt xuống theo đường cong cơ bắp của y trông rất gợi cảm.

Khi y sắp nhỏ giọng thét lên cao trào, cửa phòng tắm được người mở ra……

“Chú Giang, không có việc gì đi? Con giống như nghe thấy gì đó.” Là Khương Thanh vào được.

Giang Đông Hàn bị hoảng sợ, cả người run rẩy một chút: “Ưm! Không cần vào đây, không cần xem……” Y đau khổ cong người lên, vòi phun như cũ gắt gao bị ấn ở nơi riêng tư.

Y vừa sợ hãi kêu lên làm Khương Thanh cần nhìn y, vừa cả người run rẩy và hưng phấn mà đạt tới cao trào.

Một dòng dâʍ ɖị©ɧ mang theo mùi tanh tưởi nhàn nhạt bốc hơi ở trong phòng tắm được tràn lan mở ra, Giang Đông Hàn lần đầu tiên thông qua nữ bức của bản thân cao trào. Ngoài ra vẫn là ở trước mặt con riêng của y.

Y vừa cảm thấy xấu hổ và hưng phấn mà rơi nước mắt, vừa chôn mặt ở trên gạch sứ được lát trên mặt đất, vừa nâng cái mông lên cao và đem nữ bức đang triều phun của bản thân hoàn toàn lộ ra ở trước mặt Khương Thanh. Mà cái vòi hoa sen còn đang mở ra kia không biết từ khi nào đã rơi xuống trên mặt đất.

“Không cần nhìn…… Tiểu Khương…… Không cần nhìn cái bộ dáng này của ta…… Không cần nhìn bộ dáng tao lãng này của ta……” Giang Đông Hàn nghẹn ngào kêu lên, đồng thời tao thủy từ trong nữ bức nhỏ giọt từng giọt một.