Sau khi Nàng Cứu Ta, Chúng Ta Đã Định Sẽ Không Rời Nhau

Chương 4: Tám năm sau

🍍 Edit by Kyou 🍍

Tám năm sau.

Tiêu cục Hùng Phách buôn bán ngày càng lớn, ngay cả người trong cung thỉnh thoảng cũng tìm đến, một là nhờ tiêu cục vận chuyển hàng hoá quý giá hoặc tiền bạc.

Thấy tiêu cục buôn bán phát triển như thế, người người không khỏi giơ tay tán thưởng: Hùng Phách quản lý tốt tiêu cục, Hùng Bảo Bảo lại trở thành trợ thủ đắc lực của đại ca.

Chuyện xảy ra tám năm trước kia không ngờ trong hoạ cũng có phúc.

Nhớ ngày đó, nàng mười hai tuổi đã dám chứa chấp một người đàn ông xa lạ, hơn nữa còn cho hắn vào ở trong khuê phòng mình vài đêm. Tin tức vừa truyền ra, tất cả nam nhân trong tiêu cục đều hận không chém chết được tên khốn khϊếp đã chạy thoát kia.

Cũng bởi vì đợt phong ba này, cha con Hùng Phách trông coi nàng nghiêm túc hơn, cuối cùng là ra khỏi cửa làm việc cũng mang nàng bên mình---chỉ là đương nhiên có điều kiện, Hùng Bảo Bảo phải tập võ, luyện công không giống như khêu nữ bình thường đánh đàn, thêu thùa.

Người vui sướиɠ dĩ nhiên là nàng, thay vì cả ngày đợi trong nhà, suốt ngày theo mẫu thân học mấy cái nữ công gia chánh nhàm chán, nàng thà ngày ngày bôn ba bên ngoài.

Tất cả đều như nàng mong muốn, đợi đến khi nàng đủ tuổi, Hùng Phách cũng bắt đầu để nàng giúp một tay.

Hôm nay, Hùng Bảo Bảo nghe nói có quan phủ tìm đến, hơn nữa cuộc trao đổi này cũng lớn, muốn tiêu cục có thể vận chuyển hơn mười vạn hoàng kim.

Wow! Đây là một số lượng không tưởng nha!

Lúc này Hùng Bảo Bảo núp sau cửa phòng khách nghe lén ca ca nói chuyện với quan gia.

Từ cuộc đàm thoại của bọn họ nàng biết được Hãn Châu Thành lần thu thuế hơn mười vạn hoàng kim, quan phủ thấy chỉ có phái binh hộ tống thì chưa đủ an toàn nên mới tìm tới tiêu cục Hùng Phách, hy vọng bọn họ cùng nhau hộ tống số thuế này.

Wow! Nàng lớn như vậy cũng chưa từng hộ tống nhiều tiền như thế, mười vạn hoàng kim vượt quá xa so với tưởng tượng của nàng.

Hùng Bảo Bảo nín thở trầm ngâm nghe.

“Hy vọng tiêu cục có thể nhận nhiệm vụ này.”

Hùng Phách cau mày, có chút do dự. Đối với nhiệm vụ lớn như vậy trong lòng có chút bất an là điều bình thường, huống chi lần này lại có liên quan đến hoàng cung, áp lực càng không thể hình dung.

“Loại nhiệm vụ trọng trách này...” Thành thật mà nói, hắn không muốn nhận cuộc trao đổi này, dù sao nếu xảy ra chuyện không may cũng không thể dùng tiền là có thể giải quyết được.“Hùng gia đừng lo lắng, chúng ta sẽ phái thêm binh lính cùng ngài hộ tống số thuế này đến kinh thành.” Quan gia nỗ lực thuyết phục Hùng Phách.

Đại ca mau đáp ứng a! Hùng Bảo Bảo núp ở một bên gấp gáp. Chẳng lẽ đại ca không hiểu nếu lần hộ tống này thành công tiếng tăm của tiêu cục càng thêm lừng lẫy sao.

Đến lúc đó, không chỉ Hùng Phách tiêu cục của bọn họ nổi danh khắp Dương Thiên, còn có thể được Hoàng Thượng triệu kiến, ban thưởng một phen thật lớn.

Kể từ từ đó, bọn họ sẽ được trọng dụng, không phải làm mấy cái nhiệm vụ kỳ quái nữa.

Hùng Bảo Bảo tràn đầy mong đợi, bởi vì bọn họ có thể được vào Hoàng cung, tận mắt nhìn diện mạo của Hoàng Thượng.

Còn nữa, nghe nói tần phi trong cung đều là giai nhân khuynh quốc khuynh thành, ngay cả tiểu cung nữ cũng là mỹ nữ được chọn lựa tỉ mỉ, làm cho người ta có cảm giác như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Nghĩ tới những hình ảnh ấy, lòng nàng ngứa ngáy, tò mò, hận không thể thay đại ca đáp ứng cuộc trao đổi này.

“Để cho ta suy nghĩ thêm mấy ngày nữa đi.” Hùng Phách cảm thấy cuộc trao đổi này ẩn dấu nhiều nguy hiểm.

Mặt quan gia liền biến sắc, không nghĩ tới tiêu cục lớn nhất Hãn Châu Thành còn không muốn nhận cuộc trao đổi này, vậy ai có thể mạo hiểm nhận đây?

“Đại ca!” Hùng Bảo Bảo rốt cuộc không nhịn được nhảy ra ngoài.

Nàng lúc này không giống những cô nương bình thường đoan trang, nhu nhược, mặc quần áo xinh đẹp mà thay vào đó là một bộ y phục thoải mái, dễ dảng tự do hoạt động, mái tóc dài đen nhánh cũng được buộc đơn giản, gọn gàng.

“Bảo Bảo?” Hùng Phách cau mày, trong lòng có dự cảm không tốt lành. Mỗi khi muội muội hắn lộ ra vẻ mặt này thì chắc chắn mọi chuyện sẽ lệch đường ray.

“Lần này tiêu cục chúng ta nên nhận đi.” Hùng Bảo Bảo cổ xuý. “Nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này, chúng ta có thể không lo ăn mặc ít nhất ba năm hoặc năm năm, nếu Hoàng Thượng vui mừng thì tiêu cục chúng ta danh lợi song thu.”

Nghe nàng phân tích lợi ích, quan gia bên cạnh liều chết gật đầu phụ hoạ.

“Nhưng là...” Hùng Phách vẫn có chút do dự.

“Đại ca!” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn. “Chẳng lẽ huynh muốn như cha suốt đời ở cái tiêu cục nhỏ nhoi này? vĩnh viển chỉ biết nhận những nhiệm vụ kỳ quái, không có chút tiếng tăm lừng lẫy?”

Lời này dẫm đúng chỗ đau của Hùng Phách. Hắn thề sẽ làm cho tiêu cục khác trước hơn, nhưng khổ nỗi không tìm được cơ hội, nay cơ hội đã tìm tới cửa nếu như hắn không nắm bắt thì chẳng phải như tiểu muội nói cả đời chỉ là kẻ vô danh.

“Được, ta nhận vụ này.” Thái độ Hùng Phách có sự thay đổi, từ do dự đổi thành đồng ý chắc chắn.

Quan gia vừa nghe, trên mặt lộ ra nụ cười. “Cảm tạ Hùng gia dốc sức giúp đỡ, mấy ngày nữa ta sẽ phái người tới cùng Hùng gia thương lượng công việc.”

Cứ như vậy quyết định, cuộc trao đổi này sắp sửa bắt đầu.

Một con tuấn mã màu đen nhanh như chớp chạy băng băng trong rừng.