“Anh…” Lăng Nhược Băng thở hổn hển, cô cảm nhận được cơ thể của anh càng lúc càng nóng, cái thứ dán trên mông cô càng lúc càng rõ ràng, có chút cộm.
Làm sao bây giờ? Lăng Liệt cứng rồi.
Tuy cô biết đây là phản ứng sinh lý bình thường, nhưng cô vẫn không quen. Trước đây, khi ở bên bạn trai cũ, bọn họ ôm cô cũng liền cứng, nhưng bọn họ đều không thể làm bước cuối cùng, bởi vì Lăng Nhược Băng sợ hãi, cô sợ làʍ t̠ìиɦ sẽ đau.
Đến bây giờ cô vẫn còn là xử nử, chỉ biết dùng đồ chơi để thỏa mãn bản thân.
Lăng Nhược Băng vẫn luôn cảm thấy cô thuộc về người có nhu cầu tìиɧ ɖu͙© cao. Không phải chỉ có người thích làʍ t̠ìиɦ mới người có nhu cầu tìиɧ ɖu͙© cao. Cô rất thèm muốn cơ thể đàn ông, thích cơ bắp của đàn ông, thích âm thanh có chứa du͙© vọиɠ, ôm ấp hôn hít sờ mó đều có thể làm cô hứng tình. Nhưng cô không biết vì sao, cô không muốn làm đến bước cuối cùng.
Cho nên cô mới mua rất nhiều đồ chơi tình thú để lấp đầy chỗ trống thường ngày.
Không sai, phần lớn đồ vật bên trong vali là trứng rung, gậy mát xa. Mỗi lần Lăng Nhược Băng vận chuyển mấy thứ này đều rất cẩn thận.
Háo sắc thì háo sắc, nhưng cô không muốn bất cứ ia nhìn thấy, cô vẫn tương đối sợ bị xấu hổ trước đám đông.
“Về phòng mặc quần áo đi!” Lăng Liệt mở miệng nói, tay kia của anh còn cầm sữa bò. Giống như ngại vướng bận, anh đặt sữa bò sang một bên, sau đó ôm eo của Lăng Nhược Băng đi vào phòng.
“Anh… Em tự đi được…” Mặt của Lăng Nhược Băng đã đỏ tới cổ. Da của cô rất trắng, chỗ phiếm hồng có vẻ rất mê người.
“Để anh giúp em.” Lăng Liệt khẽ nói, ánh mắt dừng ở chỗ cỗ của cô một chút, sau đó đi xuống.
Lăng Nhược Băng bưng kín hai gò bồng đào theo bản năng, nhưng thân dưới lại trống trơn. Cô bé ở giữa hai đùi trơn bóng không có chút cỏ, béo múp, cực kỳ mê người.
Cô lại duỗi ra một bàn tay che phía dưới, một bên ngực lộ ra, đẫy đà, đầu ngực phấn hồng, run nhè nhẹ trong không khí.
Lăng Nhược Băng cảm thấy thẹn đến sắp khóc, cô bị anh trai nhìn thấy hết, ngay cả bạn trai cô cũng chưa từng nhìn thấy. Điều làm cô cảm thấy thẹn chính là Lăng Liệt còn nhìn đến cứng lên.
Cô có thể nhìn thấy thân dưới của anh gồ lên. Anh mặc quần thể thao màu xám, trông cực kỳ rõ ràng, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy qυყ đầυ cực lớn ngóc đầu rõ rệt dưới lớp quần.
Nhìn nhìn, bụng nhỏ của Lăng Nhược Băng nóng lên, cô cảm thấy nếu như bây giờ Lăng Liệt chạm vào cô bé của cô một chút, chắc chắn nó đang ướt.
Không được, sao cô có thể nghĩ như vậy?
Lăng Nhược Băng vứt hình ảnh làm người cảm thấy thẹn ra khỏi đầu, đẩy tay Lăng Liệt ra rồi chạy vào phòng, sau đó nhanh chóng lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào.
Áo này là của bạn trai cũ, cô lấy lại đây để làm đồ ngủ, vừa lúc có thể che mông.
Không đợi Lăng Nhược Băng thở phào nhẹ nhõm, Lăng Liệt liền xuất hiện ở phía sau cô.
“Anh, anh đi ra ngoài đi!” Lăng Nhược Băng hơi tức giận, cô đẩy anh ra ngoài.
“Áo sơ mi trên người em là của ai?” Cơ thể của Lăng Liệt vẫn không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm áo sơ mi trên người cô, rõ ràng kích cỡ này là của đàn ông.
“Đây đều là trước kia.” Lăng Nhược Băng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nghĩ nhanh chóng tiễn Lăng Liệt đi.
“Cởi ra!” Lăng Liệt lạnh lùng phun ra hai chữ, giọng điệu vô cùng nguy hiểm.
Lăng Nhược Băng ngây ngẩn cả người, có chút không thể tin tưởng, anh biết mình đang nói gì sao? Còn có, vì sao anh phải tức giận?
Không cởi đúng không? Vậy để anh giúp em.” Lăng Liệt đóng cửa lại, không màng đến việc Lăng Nhược Băng chống cự, anh đẩy cô lên giường, đè người lên, dùng tay kéo nút áo của cô ra.