Thiếu Bạn Cùng Phòng Sẽ Chảy Sữa

Chương 2+3+4

Đọc chương này rồi khỏi mua vip chương 2-3-4

CHƯƠNG 1: Bị đối thủ một mất một còn bắt gặp khi đang vắt sữa.

Tạ Tu Viễn chơi game cả đêm bị tiếng nước đánh thức, cậu dùng đầu ngón chân cũng đoán được là tên cháu trai Giang Sóc kia đang rửa mặt, mở điện thoại ra thì thấy thế mà mới có 7 giờ.

Tên cháu trai này buổi tối đi ngủ lúc 10 giờ, tuyệt đối không thức khuya, rời giường lúc 7 giờ rồi chạy bộ buổi sáng, ngày nào cũng như vậy, giống như kiểu mỗi ngày đều gõ chuông ấy, sáng nào cũng đúng giờ làm cậu muốn sụp đổ.

Phiền chết mất!

Tạ Tu Viễn trùm chăn che đầu lại, đợi một hồi lâu tên cháu trai này mới ra ngoài, đóng cửa cái gì chứ, có mà phá cửa thì có.

Mẹ nó, sớm muộn gì đi ra ngoài cũng sẽ chết cho mà xem!

Một tiếng binh suýt nữa thì hất văng cậu ra khỏi giường, có điều cậu thực sự quá mệt, lại còn đau đầu, nếu không thì đã sớm xuống giường đánh người, chứ không chỉ đơn giản là mắng chửi thôi đâu.

Một lát sau, Tạ Tu Viễn lại ngủ thϊếp đi.

Phòng ký túc này chỉ có hai người là cậu và Giang Sóc, một người học máy tính, một người học y, do lúc phân chia phòng ký túc xá thì dư ra hai người bọn cậu.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người hoàn toàn không giống nhau, Tạ Tu Viễn cảm thấy thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình giống như sinh viên bình thường, đều là buổi tối thì chơi còn ban ngày thì nghỉ ngơi, Giang Sóc mới là không bình thường, ngủ sớm dậy sớm cứ như là người trung niên đang dưỡng sinh vậy.

Đặc biệt là giấc ngủ của cả hai đều nông, Giang Sóc luôn bị tiếng gõ bàn phím và tiếng bấm chuột ban đêm đánh thức, còn Tạ Tu Viễn thì hay bị tiếng nước buổi sáng đánh thức, ban đầu hai người còn tương đối hài hòa, sẽ kiềm lại một chút.

Nhưng một buổi sáng nọ, Tạ Tu Viễn bị tiếng kéo cửa sổ đánh thức, đến đêm vì để trả đũa mà cậu mở mic chơi game, mua bộ bàn phím, tai nghe và con trỏ chuột lấp lánh lóa mắt, muốn để cả phòng ký túc đều phải chìm trong ánh đèn huyền ảo và tiếng chiến đấu, làm Giang Sóc không có cách nào ngủ được, dứt khoát rút cáp mạng của cậu.

Trước màn hình máy tính đã tắt, một cuộc chiến không tiếng động, không mùi thuốc súng đã khai hỏa giữa hai người.

Trận chiến này đánh bốn ngày, hai người hình thành cục diện địa vị ngang nhau, không ai phục ai. Có điều Tạ Tu Viễn cảm thấy nhất định thắng lợi sẽ thuộc về mình, vì cậu đã quyết định chủ động tấn công, đến xâm phạm thánh địa của Giang Sóc.

Cả ngày cuối tuần Giang Sóc sẽ ở trong thư viện đọc sách, đây là thánh địa của hắn.

Để thực hiện kế hoạch này, Tạ Tu Viễn đã đặt báo thức lúc hai rưỡi, ăn xong cơm hộp thì đến thư viện ngay và luôn.

Giang Sóc ngồi dựa vào một góc bên cửa sổ, bên cạnh có rất nhiều sách, Tạ Tu Viễn lập tức nhìn thấy, trực tiếp ngồi đối diện hắn, sau đó thì bắt đầu nhỏ giọng gọi tên hắn.

Ngón tay lật sách siết chặt trang giấy, Giang Sóc không nói gì, vẫn cúi đầu xuống, nhưng giờ phút này hắn thực sự muốn dùng kim giải phẫu khâu cái mỏ Tạ Tu Viễn lại.

Tạ Tu Viễn nằm sấp xuống, cố ý dùng giọng điệu nhão nhoẹt làm hắn buồn nôn, “Giang Sóc ơi cậu nghiêm túc thật đó nha.”

Lúc này tình nguyện viên trong thư viện đến gần Tạ Tu Viễn, cảnh cáo cậu, “Bạn học này, đây là thư viện, mong cậu hãy giữ im lặng.”

Tạ Tu Viễn ò một tiếng, không ồn ào nữa, cậu ngáp một cái, đẩy sách ra, chiếm phần lớn diện tích trên bàn rồi nằm ngủ.

Phải nói thư viện đúng là rất yên tĩnh, còn có cả điều hòa nên cậu ngủ rất thoải mái, mơ thấy đồ ăn mình thích, lại còn chóp chép cái miệng.

Giang Sóc không phải thánh nhân, sẽ không nhẫn nhịn mãi, thấy cậu ngủ rồi, thế là hắn lấy ra vài quyển sách che mặt cậu lại, sau đó tiếp tục đọc.

Tạ Tu Viễn nhanh chóng bị ngộp tỉnh, cậu đẩy sách ra, nhìn vẻ mặt đắc ý của Giang Sóc thì muốn mắng hắn, kết quả chợt ngửi thấy mùi sữa, cúi đầu xuống xem, hóa ra là áo sơ mi bị ướt, vội vàng chạy vào WC.

Giang Sóc thấy thật kỳ lạ, hắn để ý Tạ Tu Viễn cúi đầu xong thì hình như thấy được gì nên mang vẻ mặt hoảng loạn chạy đi, vì vậy lặng lẽ theo sau.

Trong WC không có người, ngực Tạ Tu Viễn căng đến khó chịu, cậu vào một phòng riêng, chưa khóa cửa đã yên tâm cởϊ áσ sơ mi, lộ ra bầu ngực hơi phồng, sau đó dùng sức bóp hai núʍ ѵú màu hồng phấn khá to kia, vắt một chút, sữa màu trắng phun ra, bắn tung tóe lên cả bức tường lát gạch tráng men của WC.

Cảm giác sưng tấy trước ngực cuối cùng cũng vơi đi, Tạ Tu Viễn dựa vào tường thở dài, kết quả cửa đột nhiên bị mở ra, là khuôn mặt của Giang Sóc.

“Cậu, cậu có thể chảy sữa!”



Tác giả có lời muốn nói: Thật phục bản thân quá đi, cứ thích mấy đứa ngốc thiếu nền tảng, tính tình bạo lực bị nham hiểm học bá công lừa gạt, sau đó bị ăn sạch sẽ. Ừm, trọng điểm là ngốc nghếch, khà khà ( º﹃º )



# Để đối thủ một mất một còn giúp hút sữa còn dư.

Nghe thấy tiếng bước chân, tốc độ tay của Tạ Tu Viễn cực nhanh, động tác che miệng Giang Sóc rồi đóng cửa liền mạch lưu loát, không hề dài dòng, tốt nhất là phòng cho bí mật của mình bị người thứ ba biết.

Tạ Tu Viễn cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài, không để ý Giang Sóc đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá bộ ngực của cậu, sau đó nắm lấy hai bên thịt vυ' của cậu.

“Cậu… Ưm…”

Tạ Tu Viễn quay lại nhìn, chỉ thấy Giang Sóc cúi đầu xuống ngửi, sau đó há mồm ngậm lấy núʍ ѵú, giống như trẻ con mà hút sữa.

Nhanh hơn nhiều so với tự mình vắt sữa, hơn nữa còn không phí sức, khi sữa bị hút đi, cảm giác sưng tấy biến mất rất nhanh, chỉ là núʍ ѵú hơi ngứa, chân thì hơi mềm.

Hút xong một bên, Giang Sóc ngạc nhiên không thôi, thế mà lại là sữa thật này.

Mùi sữa thơm ngào ngạt, vị đậm đà, hơi ngọt, là hương vị khiến người ta phải mê muội.

Tạ Tu Viễn bị hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, vội vàng che ngực lại, hạ giọng, “Mẹ nó cậu nhìn cái gì mà nhìn.”

Giang Sóc dùng sức mở hai tay cậu ra, sờ bên thịt vυ' còn lại, quá mềm mại, nắm trong tay mà cứ như sắp rớt mất, “Chỗ này của cậu vẫn còn sưng.”

Cảm giác sưng tấy đúng là rất khó chịu, nhưng không thể lại để Giang Sóc hút nữa.

Nhưng Giang Sóc vẫn cúi đầu xuống hút, lúc này hắn hút chậm hơn một chút, như thể đang nhấm nháp một món ăn ngon, hàng mi dài cong vυ't cọ vào thịt vυ' mẫn cảm, hơi nóng phả lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngực Tạ Tu Viễn hơi đong đưa, nửa người đã tê dại.

Sau khi hút hết sữa, người bên ngoài cũng đã đi, hai người đối diện nhau trong căn phòng nhỏ hẹp cực kỳ xấu hổ, Giang Sóc lập tức mở cửa đi ra ngoài, quay đầu lại thì thấy Tạ Tu Viễn đang lấy khăn giấy lau nước sữa dính cạnh quầng vυ', đột nhiên cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng lại không thể kéo đến trước mặt để liếʍ sạch sẽ được.

“Không phải cậu là con trai hả, sao lại có sữa?”

“Ai mà biết được… Có thể là hồi nhỏ uống nhầm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết sữa của mẹ, ai mà biết giờ nó lại giống như sữa bò chứ!”

“Thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết sữa, lớp tôi hình như có giảng đấy.”

Thực ra Giang Sóc học lâm sàng, trên lớp cơ bản học giải phẫu và tự tay mổ bụng chuột bạch, nhận biết đủ loại cơ quan, căn bản không giảng về thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết sữa, nhưng hắn lại đột nhiên muốn nói như vậy, không hề nghĩ ngợi gì.

Dù vẫn còn là sinh viên ngành y nhưng trong mắt người thường đã tương đương với nửa bác sĩ rồi, nghe Giang Sóc nói đã học về thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết sữa, thành tích của hắn lại tốt, chắc là hiểu được. Tạ Tu Viễn động lòng, nói thật thì gặp bác sĩ vì loại chuyện này thì cậu khá ngượng ngùng, căn bản là xấu hổ phải mở miệng, kể cả là bạn cùng phòng cũng không được, nhưng bạn cùng phòng đã phát hiện ra bí mật này rồi.

Rối rắm một hồi lâu, Tạ Tu Viễn nhìn về phía Giang Sóc, hé miệng chưa kịp nói thì đã bị giành trước.

“Nếu cậu muốn nói, tôi có thể giúp cậu xem qua, đúng lúc gần đây tôi có chủ đề về cái này.”

“Vậy, vậy, vậy cậu không được nói chuyện này ra đấy.”

“Ừm.”

Thế là trận chiến vô bổ ám mùi thuốc súng chiến tranh này chỉ giằng co trong bốn ngày rồi kết thúc, lúc Tạ Tu Viễn đi về còn giúp Giang Sóc lấy sách, hai người cùng đi ăn cơm ngoài quán.

Phụ trách gọi món là Tạ Tu Viễn, nào là nhúng nước, lấy đồ uống, cậu sợ Giang Sóc vin vào việc chữa bệnh mà trả thù cậu, đầu tiên cậu xun xoe giải tỏa những hiểu lầm trước kia, miễn cho sau này lại khó ở chung. Nếu sớm biết sinh viên ngành y hữu dụng như thế thì cậu đã không đối nghịch với Giang Sóc rồi.

Nhưng Tạ Tu Viễn không biết rằng, sau khi Giang Sóc uống sữa của cậu, suy nghĩ oán hận đối với cậu đều biến mất, ngược lại nhiều thêm một chút áy náy, chỉ là cậu lại không hiểu cái này cho lắm.

Trong lúc chờ đồ ăn, hắn tìm một bạn học am hiểu phụ khoa trong nhóm, nhờ cô cung cấp rất nhiều thông tin về cơ thể phụ nữ, nhìn nhanh qua vài lần, học mấy từ chuyên môn, bảo đảm trong lòng đã nắm chắc.

Bữa ăn này rất im lặng, hai người đều không nói gì mà chỉ gắp đồ ăn.

Sau khi ăn xong, về phòng ký túc vẫn là Tạ Tu Viễn nói vài câu, Giang Sóc cho cậu biết rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, khiến cậu sửng sốt một hồi, nghe có vẻ rất nghiêm trọng.

“ y cha, vậy, vậy trị như thế nào đây?”

Thấy Tạ Tu Viễn bị dọa, lúc này Giang Sóc mới nói mục đích vì muốn đạt được mà mình đã phải trải đường lâu như vậy, “Chúng ta có thể bắt đầu từ điều trị việc kiểm soát lượng sữa trước.”

“Cậu nói tiếng người cái coi?”

“Trước kia có phải cứ căng sữa là cậu đều tự vắt không, sau đó vẫn luôn không thấy tốt, ngày càng thường xuyên căng sữa hơn?”

“Đúng, hình như là vậy.”

“Vậy đúng rồi, vắt sữa thủ công có rất nhiều tác hại… Nên sau này cứ để tôi hút sữa ra đi, như vậy mới có thể đảm bảo tiến độ bình thường của trị liệu.” Nói xong Giang Sóc vẫn cảm thấy không đủ, lại bổ sung thêm một câu, “Sau này cậu có căng sữa thì đừng nhịn nữa, cứ tìm tôi.”

“Được.”

Tạ Tu Viễn rất vui sướиɠ đồng ý, cậu cảm thấy là lạ, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.



Tác giả có lời muốn nói: Mặc kệ, thụ chính là đồ ngốc nghếch nhiều sữa