Trans: Trang Nhi
Beta: Hạ Cẩm Vân
Kỷ Gia Phù cảm thấy mình giống như một tên biếи ŧɦái, cô cố gắng dời đôi mắt thèm thuồng của mình ra khỏi khuôn mặt Tạ Thâm, rồi bắt đầu quan sát khung cảnh phía sau anh. Cột nhà in hoa văn gỗ chìm bên cạnh bức tường cẩm thạch màu xám tro. Từng chùm hoa tràm bông nụ thưa thớt, ngay cả chậu trồng cây cũng sáng bóng, tỏa cảm giác “Tôi rất đắt, bạn không mua nổi đâu”.
Đây là nhà của thầy Tạ? Anh mỗi ngày tỉnh dậy đều cẩn thận tưới hoa sao?
Có học sinh đề nghị như vậy, là chỉ mình cô ấy muốn thế hay ai cũng muốn vậy? – Cô gần như nhìn thủng màn hình nhỏ kia, giống như bây giờ cô đang ở chung một phòng với Tạ Thâm, thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bao trùm xung quanh, con ngươi chuyển động theo những suy nghĩ này, vì vậy mà từ đầu đến cuối cô không hề chú ý đến bài giảng trong màn hình.
Tiếp tục thế này sao được, tuy rằng ý định ban đầu cũng không phải là nâng cao chất lượng lớp học, sau khi tan học Kỷ Gia Phù cảm thấy đau đầu, cứ thế này sẽ chẳng học được chữ nào mất. Thầy Tạ còn chả thèm làm gì, nhưng ai bảo đẹp quá cũng là một cái tội chứ…
Tin nhắn trả lời của Ammo như đánh cho cô tỉnh táo lại “Đâu phải ai cũng cái này vì hương vị nó đâu.” Anh nói về quả bơ.
Thế mà anh còn ăn, đồ lập dị. Kỷ Gia Phù không có tâm trạng thảo luận về mùi vị quả bơ với anh ta, dù thảo luận thế nào thì mùi vị của quả bơ vẫn khiến cô thấy kinh – không, không quan trọng, cô đã đắm chìm trong trong khung cảnh nhà thầy Tạ, tuyệt không để cô tỉnh táo và thoát thân.
Giá mà cô có thể làʍ t̠ìиɦ với anh trong căn phòng đó thì thật tuyệt.
Bất chấp tiết sau là toán học hay địa lý, cô nói, “Làm sao bây giờ, tôi muốn.”
Làm sao bây giờ, đó là một câu nói rất hay trong quan hệ tìиɧ ɖu͙©, có một cảm giác tận tâm khi giao toàn bộ cơ thể cho người khác. Cô đã cố gắng bắt chước theo lời nói của Ammo, biến nó thành mục đích sử dụng của riêng mình.
Ammo dường như không bao giờ để cô phải đợi tin nhắn, anh ta trả lời nhanh chóng như mọi khi, “Tôi cũng thế, vậy thì làm thôi.” Sau đó là một câu hỏi trưng cầu ý kiến rất lịch thiệp, “Bật camera được không?”
Họ không chỉ tán tỉnh qua câu chữ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng hình ảnh mới có thể khiến du͙© vọиɠ trở nên mãnh liệt hơn, chẳng qua Kỷ Gia Phù hơi sợ, mỗi lần cô mở chân trước camera thì những mệnh lệnh của Ammo lại trở nên tàn nhẫn, khiến cô mạnh tay đến nỗi như không phải đối xử với thân thể của chính mình, sau đó sưng đỏ mà nằm cả buổi sáng.
Cô không muốn Ammo mở camera, sợ rằng vẻ dâʍ đãиɠ của mình sẽ bại lộ, quỳ xuống hôn lên dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông qua màn hình – kể từ lần đầu tiên họ mở camera, mỗi lần nhìn vào cự vật to dài của anh là tim cô lại ngừng đập trong vài giây tưởng chừng như suýt mất mạng, hung tợn thẳng đứng, đường gân xanh nổi lên chằng chịt, như một phát súng bắn thẳng vào tim cô.
Cô do dự một lúc, tiếp theo cô kết nối với lời mời mở camera từ một chiều, đôi chân đi tất cotton dài đến đầu gối xuất hiện trong camera, đôi chân trắng trẻo như được thêm một bộ lọc, bị ánh sáng chiếu vào khiến cô sợ rằng một giây tiếp theo nó sẽ bốc hơi thành từng vụn kim cương, kết thành muối tình.
“Mặc như vậy thật xinh đẹp,” Ammo vẫn đánh chữ, Kỷ Gia Phù thường hoài nghi phải chăng giọng của anh ta rất khó nghe hay nói trắng là người câm, “Gợϊ ȶìиᏂ quá, nào, mở rộng chân ra cho tôi xem qυầи ɭóŧ bên trong có thế không?”
Kỷ Gia Phù ngồi trên sàn dựa lưng vào tường, khán giả được chiêm ngưỡng miễn phí nơi riêng tư của cơ thể cô giấu trong điện thoại. Cô ngoan ngoãn tách hai chân thành hình chữ M, bắp chân của cô khẽ run lên, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ bông trắng như tuyết. Không, không thể gọi là trắng như tuyết được nữa, cô chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ đã làm ướt một mảng, nhìn kỹ vào sẽ phát hiện bên dưới thấp thoáng những cánh hoa đỏ tươi.
“Chà, ướt nhanh như vậy, em lén làm chuyện xấu sau lưng tôi đúng không?” Bình thường tốc độ gõ chữ của Ammo rất chậm, hiện tại lại nhanh đến mức muốn nhét đầy lỗ tai cô những lời dâʍ ɖu͙©, khiến cô lắc đầu nguầy nguậy.
Cô cắn chặt môi, không muốn phát ra những âm thanh rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ kia, tin nhắn của Ammo gửi đến, “Không cần cởi ra, chỉ cần kéo sang một bên, tách lỗ nhỏ của em rồi lại gần đây.”
Kỷ Gia Phù vươn ngón tay run rẩy cởi bỏ qυầи ɭóŧ của mình, giống như lời Ammo hoàn toàn lộ trong không khí là một đôi môi ẩm ướt khẽ hé mở, cô vẫn còn là một trinh nữ, thậm chí chỉ cần đọc những dòng tin nhắn của anh, vùng cấm đã ướt nhầy nhụa, đôi môi mềm mại xinh đẹp hé mở, cô chồm người tới dùng tay tách cánh môi của mình ra, cho anh xem phần thịt chứa đầy dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong, cô giống như một streamer khiêu da^ʍ mang đến cho khán giả những trải nghiệm tuyệt vời nhất, màn ảnh hiển thị toàn bộ vùng cấm đầy đặn hồng hào của cô, lỗ nhỏ vô thức co rút giống như đang nuốt chửng.
Đọc trong tiểu thuyết thường miêu tả huyệt nhỏ của trinh nữ là những cánh hoa đào hồng phấn non nớt, Kỷ Gia Phù thầm nghĩ, nơi xấu hổ như vậy lại được miêu tả bằng hình ảnh trong sáng, nếu bông hoa đào biết điều này, nó sẽ buồn đến mức không muốn nở hoa vào mùa xuân nữa.
“Chậc, trông cánh môi khép khép mở mở đáng thương chưa kìa, em có bút không? Đặt đầu bút to vào trong, nó sẽ khiến em rất thoải mái.” Ammo đã rất quen việc giúp cô biến đồ dùng thành đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, thậm chí được sắp xếp theo mức độ kɧoáı ©ảʍ. wheel
Kỷ Gia Phù bước đến bàn học với vùиɠ ҡíи ướt nhẹp, lấy một chiếc bút lông trong hộp bút ra, trở lại trước ống kính, Ammo nói, “Cái bút này có nắp gồ lên, chỉ cần đè vào hạt châu nhỏ của em sẽ bắn ướt màn hình và sàn nhà, em thử xem.”
Cô cầm chiếc nắp có cấu tạo tinh xảo ấn mạnh vào hạt đậu đỏ, nơi đó hơi nhô ra nhưng ngay lập tức đã bị chiếc nắp vừa lạnh vừa cứng đè vào một cách thô bạo, âʍ ѵậŧ vốn nằm thu mình lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến sưng cứng, Kỷ Gia Phù mạnh bạo ấn vào nơi nhỏ bé dễ bị tổn thương nhất của mình, cảm giác được chất nhựa đang ma sát với thịt non mềm mại, cô ngẩng đầu thở hổn hển, “Ưm… ha, sướиɠ quá, thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ…” Bức tường phía sau không thể dập tắt được ngọn lửa giữa hai chân cô.
Tin nhắn của Ammo nhanh chóng gửi đến, “Nhanh hơn nữa, tôi thấy cánh môi mềm của em đang mở ra, dùng bút lấp kín hồ nước da^ʍ đó đi, giữ chặt nắp, đừng dừng lại – càng đẩy mạnh càng thoải mái.”
“Vâng, vâng,” cô hoàn toàn bị cuốn theo những chỉ dẫn hoang đường này, dùng hai mép môi ngậm lấy thân bút, dịch lỏng lại không ngừng tràn ra khiến bên trong càng thêm ngứa ngáy khó chịu, nắp bút cứng rắn đang ra sức đè vào hạt châu, kɧoáı ©ảʍ vừa mãnh liệt lại cuồn cuộn, trên sàn nhà lập tức đọng lại một vũng nước, cô thấp giọng xin giúp đỡ, “Không… không được.”
“không được?” Cô có thể tưởng tượng được giọng điệu của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Lỗ nhỏ của xử nữ sao lại không kẹp được một cái bút chứ? Việc nhỏ thế này cũng không làm được, em còn muốn thoải mái thế nào?”
Kỷ Gia Phú đang trên đà cực khoái lại hoảng sợ trước lời buộc tội đột ngột của Ammo, bất giác ngừng thở, tay cầm nắp bút đè lên âʍ ѵậŧ cũng dừng lại, cô nhìn một chuỗi dấu ba chấm biến thành một hàng chữ màu đen như đang ra lệnh: “Hiện tại, kẹp chặt bút, đi một vòng quanh phòng em, không được để rơi ra.”
Đây là một mệnh lệnh gần như bất khả thi, Kỷ Gia Phù ngoan ngoãn chỉ hận thân thể mình thật kém cỏi, song cô vẫn mềm chân đứng dậy, đặt bút lông vào hai cánh môi ướŧ áŧ gần như không thể kẹp chặt, nơi giữa hai chân siết thật chặt, run rẩy cất bước đầu tiên.
Đây là một quá trình luyện tập cực kỳ lâu dài và cực khổ. Trước âʍ ѵậŧ bị nắp bút cứng đè sưng lên như một quả cherry chín đỏ mọng, cánh môi đáng ra phải mở rộng đón lấy gậy thịt nay lại phải uất ức khép lại, thân bút đen ẩn hiện bên trong, mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ nhớp nháp muốn tràn ra ngoài. Kỷ Gia Phù thở gấp theo từng bước, từng bước một như đi đến pháp trường, bị da^ʍ hình tra tấn đến chết.
Khuôn mặt cô xinh đẹp, hai má căng tràn hồng hào quả thực có thể tả như hai quả đào, lúc này lại lấp lánh hai dòng nước, khó mà phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt, còn môi dưới gần như bị cắn nát. Không biết lấy đâu ra ý chí mà cô chậm rãi di chuyển, toàn bộ khu cấm địa đều ướt đẫm, thậm chí dâʍ ɖị©ɧ tràn ra còn men theo bắp chân chảy xuống, trong không khí tràn ngập hương vị của tìиɧ ɖu͙©, lại chỉ có một cô gái ngây thơ.
Bộp.
Kỷ Gia Phù cảm giác trái tim mình cũng rơi xuống theo cây bút lông, chẳng qua nó có thể dính dâʍ ŧᏂủy̠ lăn đến bên máy quay, còn trái tim cô chỉ có thể rơi tan nát, biến thành bột mịn.
Cô ngồi sụp xuống, đôi môi mọng nước kia cuối cùng cũng được mở tung như cánh bướm, run rẩy khép mở muốn bay lên trời, tin nhắn của Ammo lại khiến cô như rơi xuống địa ngục, “Thật vô dụng.”
“Để trừng phạt, hãy sử dụng lòng bàn tay của em, tôi muốn thấy em tát thật mạnh vào cái miệng dâʍ đãиɠ đó đến bắn nước.”
Cô như hoàn thành thất bại một lần cải tạo, chỉ có thể nói “Được”, “Hu… Hu!” Cô máy móc nâng cánh tay lên và tát vào nơi vô dụng kia, âʍ ѵậŧ tròn trịa như muốn tránh khỏi cái tát, ái dịch văng tung tóe trên bắp đùi non, cũng văng ra tới màn hình điện thoại. Căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng vỗ vỗ, âm thanh thuần khiết cuối cùng cũng biến thành phóng đãng.
Vào thời điểm này không ai còn tâm tư để suy nghĩ đến đau hay sướиɠ nữa, bởi bên dưới cô đột nhiên thắt chặt, dâʍ ɖị©ɧ nóng hổi bắn ra khiến cô không kiểm soát được, “A, a, tôi muốn… Tôi muốn!” Màn hình dính đầy dâʍ ɖị©ɧ, cô không thể phân biệt được những lời trong khung chat kia sẽ làm cô sung sướиɠ hay đau đớn, cô cười yếu ớt, biết chắc một khi mở camera sẽ nhận được một Ammo xấu xa nhất.
Cô nằm co rút trên giường một lúc, khi nhấc điện thoại lên thì màn hình đã trở nên bẩn thỉu, Ammo gửi một bức ảnh chụp chính mình đang xuất tinh, đầu dươиɠ ѵậŧ thô to hung dữ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, nhưng nó vẫn dựng đứng, được nắm bởi một bàn tay xinh đẹp, các đốt ngón tay rõ ràng và mạnh mẽ, màu da lại trắng như tuyết khiến dươиɠ ѵậŧ của anh giống như một sinh vật sống, có khả năng ăn thịt người – Cô đã sống lại từ cõi chết, tim đập loạn nhịp, suýt nữa thì hôn vào màn hình.
Dường như Ammo cảm thấy mình đã hơi quá đáng, anh ta nói, “Em đang ở độ tuổi đôi mươi, tôi nghĩ mình đã làm chuyện gì đó rất xấu xa.”
Nào đã hai mươi tuổi, cô còn nửa năm nữa mới trở thành người lớn, nhưng ngày từ đầu cô đã nói dối rằng mình là một nữ sinh viên cô đơn.
Sự xấu xa và ham muốn trong lòng cô tuôn trào mãnh liệt, “Không, tôi xấu xa hơn, tôi đã làm một việc xấu xa nhất.” Cô run rẩy giống như đang thú tội với cha sứ một lỗi lầm mà ngay cả chúa cũng không tha thứ.
“Tôi đã yêu thầy giáo của mình.”