Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

Chương 35: Nhiệm vụ cao cả

Tô Dĩ An! Mày là một con nhóc không có nghị lực!

Tô Dĩ An! Ăn uống gì tầm này! Thứ mày cần làm bây giờ là đi mua băng vệ sinh, không phải những món ăn đắt tiền mà ngon lành đó!

Miếng ăn là miếng nhục! Có lẽ nó quá đúng để miêu tả về cô rồi.

Nhưng mà, vùng bụng dưới của cô lại quằn quại lên khiến Tô Dĩ An bất giác ôm lấy. Có lẽ xếp sau cơn đau như thập tử nhất sinh lúc "vượt cạn" của phụ nữ chính là cơn đau bụng lúc đến ngày đấy.

Tô Dĩ An mặt nhăn nhó như khỉ đột, ôm lấy bụng, chân run run, đau đến mức không còn sức lực mà đứng nữa, ngã xuống đất.

"Tô Dĩ An! Cô làm sao thế?" Vũ Lăng vội vàng chạy tới, đỡ lấy Tô Dĩ An.

Ở đây có quá nhiều người, việc Tô Dĩ An ngã khuỵu xuống đất khiến bao nhiêu người phải để ý.

Kể cả việc Vũ Lăng vội vàng cõng cô trên lưng, đưa tới phòng y tế cũng khiến chủ đề bàn tán của đám người lắm mồm kia thêm sôi nổi. Hoắc Thừa Ân chỉ biết đen mặt chạy theo. Diệp Lục Nghiên đã bảo anh phải chăm sóc Tô Dĩ An cho tốt, nếu như bây giờ cô có mệnh hệ gì, Diệp Lục Nghiên sẽ gϊếŧ chết anh.

Tới phòng y tế, Tô Dĩ An như được cứu sống.

Bác sĩ đưa cho Tô Dĩ An liều thuốc giảm đau. Uống vào, có đỡ hơn hẳn, nhưng vẫn không thể nói là chấm dứt được cơn đau.

Nhìn hai tên con trai đưa một cô nhóc mặt mày xanh như tàu lá tới, đến cả bác sĩ Tống - bác sĩ của trường Hứa Tịch cũng phải hốt hoảng theo, cứ ngỡ cô có chuyện gì ghê gớm. Ai ngờ chỉ là bị đau bụng do đến ngày. Cả hai tên con trai này...có phải là không biết chút gì kiến thức gì về chuyện này không vậy?

Cô Tống lục lục trong tủ, mặt mày vô cùng khó coi:

"Hây dà, ở đây cũng hết băng vệ sinh rồi!"

Ngẫm nghĩ một hồi, cô mới liếc mắt nhìn hai thanh niên lúc nãy đưa Tô Dĩ An tới đây. Đã lo lắng cho cô nhóc đó đến vậy, có lẽ...đi mua cho cô bé một bịch băng vệ sinh cũng không thành vấn đề đâu đúng không?

"Cô đang nói đùa đúng không?" Cả Hoắc Thừa Ân lẫn Vũ Lăng mặt đen kịt như nhọ nồi.

Đặc biệt là Hoắc Thừa Ân, chuyện này anh không phục!

Diệp Lục Nghiên, anh còn chưa mua được cho cô ấy một bịch nào, thế mà bây giờ lại phải đi mua cho Tô Dĩ An sao?

Thế mà Vũ Lăng vô cùng ngoan ngoãn mà nghe lời khiến Hoắc Thừa Ân phải trố mắt lên nhìn.

Tô Dĩ An mặt mày trắng bệch hẳn ra:

"Không sao đâu ạ! Em tự đi mua cũng được ạ!"

Thế mà bác sĩ Tống liền đè cô ngồi xuống giường, nghiêm nét mặt:

"Bây giờ em có muốn nó dây phải áo quần của em rồi trở thành trò cười cho thiên hạ không?"

Cô lại liếc sang nhìn hai tên thanh niên kia:

"Còn không đi nhanh lên?"

[...]

Siêu thị ở quá xa, cả hai đành dạt vào quán tạp hóa nhỏ gần trường.

Hoắc Thừa Ân nhìn Vũ Lăng, có chút không an tâm:

"Cậu có biết mua không đấy?"

Thậm chí Hoắc Thừa Ân còn không biết hình thù của nó như thế nào nữa.

Vũ Lăng cũng rất bình thản mà trả lời: "Không biết!"

Hoắc Thừa Ân: "..."

Con mẹ nó cậu thật sự làm tôi tức chết rồi.

Bước vào quán, chủ quán lại là một bà lão, nhìn ngoại hình chắc cũng khoảng 60.

Đi sâu vào bên trong, bọn họ cố tìm cho ra nơi đặt thứ gọi là "băng vệ sinh" của các chị em con gái.

"Đường đường là con trai, lại phải đi mua những thứ này, thật mất mặt quá!" Hoắc Thừa Ân than thở.

Đến Vũ Lăng cũng bị mấy câu than vãn đó làm cho bực mình rồi. Anh đâu biết tên Hoắc Thừa Ân này lại lắm mồm đến vậy đâu chứ.

Nhìn cả một gian hàng đặt bao nhiêu là bịch băng vệ sinh, to nhỏ, hồng tím xanh vàng đủ loại khiến cả hai đứng hình mấy giây.

"Dã man! Sao nhiều loại quá vậy?" Hoắc Thừa Ân thốt lên.

Không phải chỉ là cái băng vệ sinh thôi sao? Con gái đúng là khó hiểu!

"Hai cậu muốn mua gì?" Bà chủ quán bước tới.

Nhìn hai tên thanh niên đứng nhìn chằm chằm vào gian hàng đặt các bịch băng vệ sinh, bà còn nghĩ, hay là...hai tên này là những tên biếи ŧɦái?

Hoắc Thừa Ân huých huých khuỷu tay của Vũ Lăng. Dù sao cũng là cậu ta nhận lời đi mua, không phải anh, anh không liên quan tới chuyện này.

Vũ Lăng liếc mắt nhìn tên vô dụng đứng bên cạnh. Đi cùng tên này, quả thực không giải quyết được việc gì.

"Cháu..." Vũ Lăng cất giọng, sao cứ thấy ngường ngượng.

"Cháu muốn mua...băng vệ sinh!" Anh nói nhỏ.

"Ồ! Cho bạn gái hả?"

"Không phải ạ!" Anh chối.

Thế mà tên Hoắc Thừa Ân đó bây giờ mới xía vào:

"Đúng đó ạ!"

"..." Hoắc Thừa Ân! Cậu muốn chết đúng không?