Quyến Rũ Ông Chú Tuổi Băm

Chương 9: Không nhịn nổi (1)

Gọi điện thoại xong, Lương Hạ đã không chế toàn bộ cảm xúc của mình. Cô bỏ khăn giấy ra lau mặt, rồi quay lại nhìn người đàn ông ngồi ngay bên cạnh.

"Cảm ơn chú, chú Tiêu!"

Cô chân thành nói.

Tuy không biết tại sao người đàn ông này lại tốt bụng giúp đỡ, những ân tình này có phải nhớ.

"Không cần khách sáo, tiện đường mà thôi." Người đàn ông mắt nhìn thẳng, nghiêm túc nói dối. Thật ra anh đang định đi đến khu biệt thự kia để ăn tối theo lời mời.

Vì mới khóc xong nên giọng cô mới yếu đuối khàn khàn như vậy sao? Thật muốn nghe cô nói nhiều hơn.

Chỉ là anh vẫn luôn ít nói, dù muốn mở miệng nhưng lại phát hiện không biết nên nói gì cho phải.

Chỉ có thể chờ cô tự mình tiếp lời.

Nào ngờ chẳng có sau đó, cô gái căn bản không nói thêm lời nào.

Người đàn ông mím mối, cũng không nói gì nữa.

Bầu không khí trong xe một lần nữa rơi vào im lặng. Cho tới khi đến nơi cần đến.

Thành phố không ngủ rực rõ ánh đèn, ồn ào náo nhiệt và hỗn tạp.

Không biết hôm nay đã là lần thứ mấy người đàn ông nhíu mày, nhưng anh vẫn cưỡng lại khát vọng xen vào việc của người khác.

Cô gái xuống xe, tiện tay cởϊ áσ vest ra: "Cảm ơn áo khoác của chú."

Người đàn ông nhìn cô nhưng không nhận lấy.

Cô lúng túng giơ tay giữa không trung, ngẫm nghĩ giây lát rồi bổ sung: "Còn nữa, cảm ơn xe của chú."

Cô đặt áo xuống ghế ngồi, đóng cửa xe lại rồi nhanh nhẹn rời đi.

Tiêu Yến Thầm: ".." Thật ra anh muốn nói sau này hẵng trả áo.

Tầm mắt anh rơi vào bóng người màu trắng kia, nhìn cô xuống xe, nhìn cô đi xa, sau đó thấy một chàng trai trẻ tuổi đi tới ôm cô vào lòng. Anh không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng lại có thể nhìn thấy anh chàng kia đặt tay lên trán cô, lo lắng nói gì đó. Cô quay đầu lại chỉ về hướng anh, chàng trai cũng nhìn tới.

Là Cố Triều Tịch, cháu bên ngoại của Lương Ngọc.

"Quay về, đi biệt thự." Người đàn ông cất tiếng lạnh nhạt.

Tiêu Yến Thầm, cái người mặt Diêm Vương đó bị sao thế? Đột nhiên lại tốt bụng cho người khác đi nhờ xe? Có âm mưu gì?

Cố Triều Tịch cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, ánh mắt dần trở nên âm u

Nằm ngón tay trắng nõn huơ huơ trước mặt anh chàng: “Nghĩ gì đó?"

"Không có gì, chúng ta đi thay quần áo trước đã. A đúng rồi, cậu ăn cơm chưa? Hay là đi ăn gì trước nhé."

"Ăn gì trước đi, vừa rồi không thấy gì, bây giờ mới thấy đói cồn cào."

Cô gái vỗ vỗ bụng với vẻ ngây thơ hiếm thấy. Cố Triều Tịch vuốt mái tóc mềm mại của cô: "Lần sau còn xảy ra chuyện thế này nhó phải gọi mình, chắc chắn mình sẽ không để cậu chịu thiệt."

"Được, nhất định lần sau sẽ gọi cậu đến làm côn đồ."

Thay quần áo và ăn uống xong, hai người đến quán bar tìm đồng bạn, sau đó chạy thẳng đến đường cao tốc Bàn Sơn.

Lâu lắm rồi không luyện, Lương Hạ cảm thấy nên chạy thử trước một vòng.

Nghe nói đối phương là con nhà giàu từ Thủ đô tới, không biết trình độ ra sao, cô không dám khinh địch.

Sau nửa tiếng lái xe, cô quay về, điểm xuất phát vốn không có mấy người đã trở nên đông đúc.

Đèn pha bật sáng như ban ngày, chói mắt một cách lạ thường. Lương Hạ nheo mắt lái xe về vạch xuất phát. Một củ drift đẹp mắt làm đầu xe xoay lại dừng cạnh xe của Cố Triều Tịch.

Phe đối phương có mấy người đi ra, Lương Hạ không nhận ra mấy người đứng đầu, chắc hắn chính là mấy người được gọi là cậu ấm đến từ Thủ đô. Nhất là người đi đầu tiên kia, kiêu căng ngạo mạn không ai bì nổi.

Nhưng Lương Hạ lại nhận ra người đứng cạnh anh ta, chính là kẻ vẫn luôn cạnh tranh với Cố Triều Tịch, cũng làkẻ ăn chơi trác táng nổi tiếng thành phố. Thế cục tối nay chính là gã bày ra.

Hai phe đối đầu, đương nhiên không thể thiếu mấy lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Cố Triều Tịch là kiểu người nhìn qua thì ôn hoà, nhưng trên thực tế lại là người phách lối buông thả hơn ai hết.

Hiển nhiên sẽ không nhận thua, bên cạnh bọn họ cũng có không ít bạn bè xấu, cả hai bên đều không ai chửi thẳng ai.

Nếu đổi là ngày thường, nhất định Lương Hạ sẽ phải xuống xe giúp bạn mình phô trương thanh thế, chẳng qua hôm nay cô không có tâm trạng này, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc rồi cầm tiền, nào ngờ họng súng của đối phương bỗng nhắm vào cô.

Người đi đầu nói năng cực kỳ thô lỗ: "Nhân vật lớn nào mà phải giấu kỹ thế hả? Sao nào? Nếu đã so tài thì chung quy vẫn phải lộ diện để bọn tôi biết mặt mũi, để hiểu biết một chút xem đối thủ của mình là dạng nhân vật gì chứ nhỉ? Cũng đâu phải là không thể trông thấy."

Lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ trực tiếp này làm Lương Hạ đẩy cửa xuống xe, tự nhiên dựa vào thân xe, mặc kệ đủ loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn tới. Mày liễu khẽ nhướng lên, quét mắt nhìn một lượt khắp đám người rồi quay về phía Cố Triều Tịch: "Mình còn tưởng là nhân vật lớn khó lường nào tới san bằng thành phố S cơ. Hoá ra là mấy người này..."

Trước đó cô vẫn luôn ngồi trong xe nên đối phương không nhìn rõ mặt mũi mà chỉ loáng thoáng biết là con gái, không ngờ người trên xe xuống lại có dáng vẻ này.

Làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, mặc một thân đồ rằn ri, chân đi ủng Martin đen.

Vòng eo như liễu, dáng người thướt tha lười biếng dựa vào thân xe, sóng mắt nhìn quanh như câu hồn đoạt phách.

Bọn họ cũng không phải người chưa từng trải, với xuất thân của họ thì đương nhiên tuyệt sắc giai nhân dạng nào cũng đều đã gặp qua, nhưng cô gái trước mặt này, chỉ mặc một bộ đồ rằn ri cũng có thể toát ra mùi vị cám dỗ, đúng là lần đầu tiên thấy được.

Cậu ấm nhà giàu nhếch miệng cười, dùng mũi chân vẽ vòng trên đất, bỏ qua sự vô lễ của cô mà nhướng mày nói với Cố Triều Tịch: "Thêm khoản đặt cược đi, thế nào?"

"Đặt cược cái gì?"

"Cậu mà thua..." Đối phương giơ ngón tay chỉ thẳng vào cô gái không coi anh ta ra gì.

"Ông đây sẽ ngủ với cô em của cậu một đêm."

Cố Triều Tịch nghe vậy thì nổi giận đùng đùng, vừa muốn xông lên thì bị Lương Hạ cản lại.

Cô cười khẩy: "Nếu chú em thua thì sao?"

Cậu ẩm nhà giàu làm như nghe được một câu chuyện hài, dang tay bày ra một tư thế cực kỳ quyến rũ: "Anh đây sẽ không thua, nếu mà thua thật thì tuỳ cô em xử trí, thế nào?"

"Được, chú em mà thua thì bà đây cũng không làm khó gì, chỉ cần quỳ dưới đất sủa ba tiếng rồi làm ngựa cho bà đây cưỡi là được."

"Ai cưỡi ai còn chưa biết đâu!" Câu này của gã ăn chơi trác táng làm đám người phe đổi thủ cười ầm lên.

Lương Hạ không muốn giận đến mất bình tĩnh vì sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của bọn họ, chỉ đành ngăn Cố Triều Tịch lại muốn nổi sùng, kê tai nói nhỏ: "Tập trung thi đấu, chiến thắng là quan trọng nhất."

Cô dựa quá gần, hơi thở như lan khiến vành tai Cố Triều Tịch nóng lên. Anh chàng mơ hồ đáp lại, đang muốn tiến lại gần hơn chút nữa thì cô đã chui vào trong xe.

Thời gian đếm ngược bắt đầu, Lương Hạ chuẩn bị sẵn sàng, mặt nhìn thẳng về phía trước. Bất chợt nghe thấy tiếng huýt sáo vang lên bên cạnh, cậu ấm nhà giàu đã đổi vị trí với người khác, ngả ngớn nói với cô: "Nè, cô em đừng sợ. Dù hôm nay cô em có thua thì anh đây cũng sẽ làm ngựa cho em cưỡi."

Lương Hạ càng thêm không ưa bộ dáng này của anh ta, dứt khoát nâng cửa kính xe lên, nhắm mắt làm ngơ.

Một tiếng còi vang lên, thi đấu bắt đầu. Vài chiếc xe đồng loạt phóng vυ't đi, lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người bằng tốc độ nhanh nhất.

Hai xe dẫn đầu là xe của cậu ấm nhà giàu và Cố Triều Tich, hai chiếc xe đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, nhất thời khó phân cao thấp.

Theo sát phía sau là xe của gã ăn chơi trác táng.

Xe của Lương Hạ thi xếp ở vị trí trung gian.

Một trước một sau đều là xe của đối phương, đương nhiên sẽ có kha khá màn giáp công kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Cùng với kỹ năng mà đối phương tùy ý bày ra, thể hiện rõ sự khinh thường đối với Lương Hạ.

Cô cười nhạt, không thèm để ý tới.