Linh Đang đã đạt tới giới hạn nhẫn nại cuối cùng, sự làm lơ hết lần này đến lần khác của Cấm Ngôn làm cho Linh Đang cảm thấy rất tức giận. Hắn ta lập tức buông Cấm Ngôn ra: “Được… Kiên trì đi… Cậu cứ tiếp tục kiên trì đi…” Linh Đang kéo một cái giá lại, cái giá đó cao như một cái giá truyền dịch vậy. Đầu tiên, hắn lấy một cái ống dẫn tiểu dài có nối với một cái túi ra rồi treo ở trên cái giá, sau đó cúi người xuống bắt đầu cởϊ qυầи của Cấm Ngôn. Quần của bệnh nhân đều là quần chun, cho nên lúc cởi ra cũng không cần phải tốn sức lắm.
Cấm Ngôn không hề phản kháng mà chỉ từ từ khép hai mắt lại, cố gắng không nhìn.
Lúc trước Linh Đang đã được nhìn thấy cậu nhỏ của Cấm Ngôn khi bôi thuốc giúp hắn rồi, rất tinh xảo mà lại không quá nhỏ. Hắn ta nhìn chỗ mềm mại không có chút lông tơ nào ở giữa hai chân Cấm Ngôn, dùng một tay đỡ lấy cậu nhỏ tinh xảo kia. Ngay khi Linh Đang chạm vào cơ thể hắn, Cấm Ngôn lập tức run lên nhè nhẹ. Tuy rằng trước đây Linh Đang luôn giúp mình rửa sạch và bôi thuốc, nhưng lần này Linh Đang lại không hề dịu dàng như trước nữa.
“Viêm Đế đã từng xoa nắn cho cậu chưa?” Động tác của Linh Đang vô cùng thành thạo, khi mạnh khi nhẹ mà xoa nắn cậu nhỏ giúp Cấm Ngôn. Cậu nhỏ của Cấm Ngôn mau chóng cương cứng lên, Cấm Ngôn cũng bắt đầu thở gấp gáp hơn trước một chút.
“Đúng là tôi không nhìn nhầm... Cậu da^ʍ thật đấy… Cơ thể nhạy cảm đến thế này, có phải Viêm Đế cũng không thể thỏa mãn cậu đúng không?” Linh Đang cúi xuống sát người Cấm Ngôn, nói những lời nhuốm đầy mùi tìиɧ ɖu͙© ở bên tai hắn, thậm chí hắn ta còn tiện thể dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ xát vành tai Cấm Ngôn.
“Nếu cậu không bôi thuốc giúp tôi… Thì đi ra ngoài ngay…” Hô hấp của Cấm Ngôn đã hơi dồn dập. Hắn không thể phủ nhận được một điều rằng Linh Đang tán tỉnh cực kỳ giỏi. Cấm Ngôn tự nhận là bản thân vẫn có sức tự chủ, nhưng chỉ cần mười phút mà Linh Đang đã có thể khiến hắn có cảm giác muốn bắn tinh. Hành vi cố gắng kiểm soát cảm xúc của Cấm Ngôn đã lộ ra ngoài, đôi tay hắn nắm chặt lấy ga giường với mong muốn rằng cơ thể sẽ không mang tới nhiều kɧoáı ©ảʍ đến vậy cho mình.
“Thuốc… Một lát nữa tôi sẽ bôi… Nhưng trước tiên tôi muốn nhìn thấy Ngôn bắn tinh, sau đó bị tôi đè mạnh dưới thân cᏂị©Ꮒ vài lần đã. Để cậu nói xem giữa tôi với Viêm Đế, ai có thể khiến cậu thoải mái hơn.” Linh Đang vẫn liên tục tuốt dươиɠ ѵậŧ của Cấm Ngôn, khoảng mười phút trôi qua, hắn ta cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ nóng rực trong tay mình đang nảy lên, màu sắc cũng biến thành màu đỏ sẫm. Tuy nhiên, niệu đạo của Cấm Ngôn lại không chảy ra dịch tuyến tiền liệt và cũng không có dấu hiệu bắn tinh gì hết, điều này làm cho Linh Đang rất ngạc nhiên.
“Đủ rồi! Đừng có đυ.ng vào tôi!” Cấm Ngôn nói bằng giọng nghiêm khắc, hắn vung tay định gạt tay Linh Đang ra. Không thể phủ nhận rằng Linh Đang đã thành công khơi mào tìиɧ ɖu͙© của hắn, nhưng chính hắn lại không có cách nào bắn tinh được, chuyện này đối với Cấm Ngôn vẫn luôn cấm dục mà nói thật đúng là giày vò.
“Sao nào? Đến lúc này mới chịu nói chuyện à?” Linh Đang đè chặt đôi tay Cấm Ngôn ở trên đỉnh đầu, híp mắt nhìn kỹ gò má ửng đỏ của Cấm Ngôn. Bàn tay còn lại của Linh Đang hoàn toàn không có ý định tha cho Cấm Ngôn mà thậm chí còn tăng nhanh tốc độ tuốt dươиɠ ѵậŧ Cấm Ngôn.
“Buông tôi ra… Linh Đang… Cậu buông tay ra…” Cấm Ngôn bị kìm nén rất khó chịu, sự thôi thúc muốn bắn tinh ở phía dưới thật sự quá mãnh liệt. Nhưng do có thiết bị trong cơ thể nên Cấm Ngôn chưa bao giờ tự thủ da^ʍ cả. Chỉ khi có sự đồng ý của Viêm Đế, hắn mới có thể bắn tinh, nhưng chẳng ai biết chuyện này ngoại trừ Viêm Đế cả.
“Cố nhẫn nhịn làm cái gì? Tôi biết cậu rất muốn bắn, bắn ra đi, để tôi nếm thử hương vị của Ngôn xem sao.” Linh Đang vươn đầu lưỡi liếʍ từ bộ ngực của Cấm Ngôn xuống đến thân dưới. Cấm Ngôn không ngờ là Linh Đang sẽ ngậm chặt lấy cậu nhỏ của mình rồi nhả ra nuốt vào, mυ'ŧ mát lên xuống như vậy.
Làm bằng miệng thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cơ thể Cấm Ngôn lập tức căng cứng lại. Linh Đang không giữ hai tay hắn chặt lắm nhưng Cấm Ngôn lại không thể giãy giụa nổi: “Linh Đang… Cậu mau dừng tay… Cậu không biết.. Ư.. Ơ a…” Cấm Ngôn gian nan thở hổn hển, hắn không thể giữ được sự bình tĩnh vốn có nữa rồi.
Kỹ thuật thổi kèn của Linh Đang khá điêu luyện, dươиɠ ѵậŧ vốn đã sắp bắn ra của Cấm Ngôn hoàn toàn không thể chịu nổi sự liếʍ láp tuyệt vời đến vậy. Linh Đang thổi kèn được khoảng mười phút, Cấm Ngôn cũng đã nhễ nhại mồ hôi, hai mắt sắp biến thành màu đen đến nơi rồi. Linh Đang cứ tưởng rằng Cấm Ngôn đang cố kìm lại, mãi cho đến khi Linh Đang mυ'ŧ mát dươиɠ ѵậŧ Cấm Ngôn đến độ nó kêu lên những tiếng “Chậc chậc”, Cấm Ngôn mới nói.
“Linh… Mau… Dừng lại… Tôi… Tôi không thể… Bắn tinh…” Mắt Cấm Ngôn đã rưng rưng từ lúc nào không hay, hắn đã dùng chút lý trí cuối cùng để nói ra câu này rồi. Nếu Linh Đang không dừng lại, thứ chờ đợi hắn ở lúc cuối cùng sẽ là sự tra tấn vô tận.