Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 4

Chương 3.2: Kiểm hàng (dạy dỗ, cao H, ngược thân)

Sau khi hai người ép Phương Dật Luân phải dạng chân ra, Cấm Ngôn lập tức trợn mắt, tiến lên vén dươиɠ ѵậŧ ngây thơ ra. Cứ như thế, đoá hoa không thuộc bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đàn ông xuất hiện trước mặt ba người. Hai chàng trai cũng ngạc nhiên, nhưng không có lệnh của Cấm Ngôn, không ai dám động đậy.

“Đừng nhìn… Đừng nhìn tôi…” Lúc này Phương Dật Luân xấu hổ muốn chết, anh nhắm chặt mắt, giọng run lên.

Người song tính… Đúng là hiếm có khó tìm, làm điều giáo sư hơn mười năm, hắn đã từng dạy dỗ cả đàn ông lẫn phụ nữ nhưng chưa bao giờ gặp người song tính cả. Đừng nói là năm mươi triệu, dù có là năm trăm triệu hắn cũng mua, giá này… Chẳng lẽ đám người đó chưa biết? Cấm Ngôn suy nghĩ rồi nói “Nhận hàng” với hai người bên cạnh, sau đó bước ra ngoài.

“Cậu Cấm… Thế nào? Có hài lòng với hàng lần này không?” Gã xảo trá tươi cười chạy đến tiếp đón.

Cấm Ngôn không quan tâm đến câu hỏi dò của gã ta. Hắn tiện tay lấy chi phiếu ra, viết năm mươi triệu lên rồi xé ra đưa cho gã ta, thậm chí còn không thèm nghe gã ta nói đã xoay người đi về, để trợ lý xử lý chuyện tiếp theo.

Khi hắn trở lại phòng, hai anh em đều đã đeo vòng cổ và bị trói trong phòng. Phương Dật Côn vùi đầu vào lòng Phương Dật Luân khóc lóc tuyệt vọng, Phương Dật Luân thì cố chịu đựng, nhìn Cấm Ngôn mới bước vào.

“Không còn chuyện của các người nữa.” Cẩm Ngôn nói với bốn người trong phòng.

“Vâng thưa chủ nhân.” Bốn người quỳ xuống bò đến trước mặt Cấm Ngôn, lần lượt hôn mũi giày da cao cổ màu đen của hắn rồi rời khỏi phòng.

“Từ hôm nay trở đi, các cậu phải gọi tôi là chủ nhân.” Cấm Ngôn đi đến trước mặt hai anh em. Nhìn hai người ngồi dưới đất rúc vào nhau, hắn tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: “Ở đây là Dạ Sủng, là câu lạc bộ chuyên dạy dỗ nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©. Các cậu phải hiểu rõ thân phận của mình, không thể trốn được đâu… Các cậu muốn thử cũng không sao, nhưng chắc chắn các cậu sẽ hối hận về hành động ngu ngốc của mình đấy.” Cấm Ngôn nói một tràng dài, đây là thói quen của hắn, nếu đã nhận hàng thì phải thông báo rõ ràng.

“Không phải… Chúng tôi không phải nô ɭệ… tìиɧ ɖu͙©.” Phương Dật Luân cực kỳ xấu hổ khi phải nói từ này.

“Xin anh… Tôi xin anh hãy thả chúng tôi đi… Chúng tôi không phải loại người như vậy…” Phương Dật Côn vùi sát vào lòng Phương Dật Luân, giọng run lẩy bẩy, nói lí nhí.

“Tôi đã mua các cậu rồi, lúc trước không phải nhưng không có nghĩa sau này không phải… Đã đến đây thì ngoan ngoãn ở lại… Có hiểu đạo lý này không?” Cấm Ngôn nói xong thì cúi xuống, lạnh lùng nhìn hai người.

“Cậu là anh trai hả? Tên Phương Dật Luân?” Cấm Ngôn móc vòng cổ của Phương Dật Luân, kéo anh về phía mình rồi nheo mắt đánh giá. Phương Dật Côn ở bên kia nhìn Cấm Ngôn bằng ánh mắt cầu xin, cậu không ngừng lắc đầu mong hắn đừng thô lỗ với anh trai mình.

Cổ anh bị siết đau nhói, Phương Dật Luân không muốn trả lời câu hỏi của hắn bèn quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt không nhìn Cấm Ngôn. Cấm Ngôn thấy anh không nghe lời, lòng rung động, hay cho một tên nô ɭệ ưa phản nghịch, phải thế thì công cuộc dạy dỗ mới thú vị chứ. Hắn kéo Phương Dật Luân sang, tiếp tục cột anh lên giường sắt.

“Anh là đồ khốn nạn, máu lạnh, vô nhân tính…” Phương Dật Luân mắng hết những từ có thể nghĩ được rồi nhìn Cấm Ngôn chằm chằm. Bàn tay mảnh khảnh của hắn bắt đầu cầm dươиɠ ѵậŧ anh vuốt ve lên xuống. Cảm giác tê dại ùa vào đầu, Phương Dật Luân cố gắng cắn răng muốn kìm nén phản ứng sinh lý nhưng lại không thể khống chế cơ thể của mình được, cuối cùng cậu nhỏ trong tay hắn vẫn cương lên.

Cấm Ngôn không quan tâm đến những lời Phương Dật Luân mắng, hắn tập trung vào động tác trên tay. Xem ra dươиɠ ѵậŧ vẫn bình thường, chỉ vuốt ve chưa đến năm phút Phương Dật Luân đã bắn ra vài luồng chất lỏng. Cấm Ngôn lập tức đi lấy một lọ chứa, đặt mẫu tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào thùng giữ nhiệt một cách thật cẩn thận. Sau đó, hắn xoay người bước về phía giữa chân anh, tay xoa đoá hoa nữ tính, nhìn sắc thái bên ngoài có vẻ còn ngây thơ.

“Dừng tay dừng tay… Đừng chạm vào chỗ đó… Đừng…” Phương Dật Luân phát hiện hắn đang sờ chỗ cấm của mình, anh lập tức hoảng hốt bật phắt dậy, ngẩng đầu vừa xấu hổ vừa phẫn nộ nhìn hắn.

“Nhớ rõ, nô ɭệ không có tư cách nói không.” Ánh mắt Cấm Ngôn lạnh lẽo như có thể đóng băng mọi thứ. Hắn hảy cánh hoa thật nhẹ, bỗng nhiên phát hiện ra anh cũng có âm hạch, đây là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ hoàn chỉnh, cơ thể như vậy làm Cấm Ngôn căng thẳng. Một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu hắn, giữ cặp song sinh này lại, để họ làm đồ riêng của mình. Không không không, suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, người đàn ông kia sẽ không đồng ý. Cấm Ngôn lấy lại tinh thần, bắt đầu xoa bóp hạt đậu màu hồng phấn đó.

Phương Dật Luân nhắm mắt bật khóc trong tuyệt vọng, vài ngày trước anh vẫn là cậu cả nhà họ Phương mà bây giờ đến quyền tự chủ cũng bị cướp mất. Phương Dật Luân muốn cắn lưỡi tự sát nhưng chợt mở mắt ra ngẩng đầu nhìn Phương Dật Côn. Em trai anh đang không ngừng kéo vòng cổ ra muốn trốn khỏi nó, có thể thấy rõ cơ thể cậu đang run lên, đôi mắt đỏ hồng không cam tâm ấy đang nhìn mình. Anh kiềm chế suy nghĩ tự sát, nếu anh chết, chắc chắn Côn cũng sẽ mất mạng. Phương Dật Luân cắn răng: “Côn… Đừng nhìn anh…”

“Không cần phải vậy đâu, hai người phải làm quen với cách sống này nhanh lên.” Cấm Ngôn hơi nâng cằm, ánh mắt chuyển sang nhìn Phương Dật Côn đang run lên như thỏ con.

“Dật Côn, Dật Luân…” Cấm Ngôn cười nhếch mép, nụ cười quyến rũ động lòng người.

Phương Dật Luân sực tỉnh, anh nhận ra mình bị thu hút bởi ngoại hình của Cấm Ngôn. Gương mặt đó tựa như thiên sứ vậy, cười lên vừa quyến rũ vừa tà ác. Nhưng chỉ trong nháy mắt, kɧoáı ©ảʍ nơi riêng tư lan từ xương cụt xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu anh. Ngón tay hắn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt đậu ngây ngô, thoáng chốc cảm giác tê dại ập thẳng vào tim, cơ thể anh bắt đầu co rụt, miệng không kìm được tiếng rên khẽ.

“A a a… Lạ quá… Dừng tay đi… Ưm a…” Phương Dật Luân cong người, cơ bắp bắt đầu căng ra, cơn tê dại mãnh liệt làm Phương Dật Luân sắp sụp đổ mất. Cảm giác bên dưới có một luồng chất lỏng chảy theo rãnh mông, anh chưa bao giờ có cảm giác này cả, kɧoáı ©ảʍ làm anh như phát điên, hoa huyệt bắt đầu co rút theo quy luật như thể đang khát khao thứ gì đó.

“Độ mẫn cảm… Không tệ.” Cấm Ngôn hài lòng đứng lên, vẩy dâʍ ɖị©ɧ trên tay rồi rút tờ giấy trong tủ bên cạnh ra lau tay. Không ngờ Phương Dật Luân lại không biết đây là một kiểu lêи đỉиɦ của bản thân, xem ra anh trong sáng cực kỳ. Cấm Ngôn cúi đầu lạnh lùng nhìn người đang run rẩy trên giường, xem ra có thể dạy dỗ thành nô ɭệ loại mẫn cảm, Cấm Ngôn đã lập xong cách huấn luyện sơ bộ trong lòng.