Hai Chỉ Nhục Chậu

Chương 1.1: Hai huynh đệ

"Ca ca, em đã về.""Đệ đệ của hắn mỉm cười cởi giày đặt túi xách xuống, nhìn ca ca của mình nấu cơm tại phòng bếp. Hai người là anh em sinh đôi khác trứng, mặc dù là sinh đôi nhưng bộ dáng tuyệt nhiên lại không giống nhau, đệ đệ ôn nhuận, ca ca hoạt bát, đều là thiếu niên mười bảy tuổi.

Ca ca ở trong phòng bếp kêu to "Gần xong rồi! Đợi một lát là có thể ăn."

"Vâng" Đệ đệ ngoan ngoãn trả lời, cầm túi xách vào phòng.

Mà ca ca đang ở phòng bếp...

Tự an ủi.

Nghe âm thanh cửa phòng đóng lại, ca ca tựa vào cửa phòng bếp nhẹ nhàng thở ra, hắn đem trứng gà bị nhét vào sau hậu huyệt móc ra từng cái. "A.." Ca ca bất tri bất giác rêи ɾỉ, hắn cảm giác mình giống như gà mái hạ lưu mà đẻ trứng, hai tay nắm tính khí an ủi, nhưng mà làm như vậy không có tác dụng gì, hắn đã dâʍ đãиɠ đến mức chỉ có thể thỏa mãn mặt sau mới sinh ra vui sướиɠ.

Mọi chuyện tại sao lại biến thành như vậy... Rõ ràng không phải như thế... Ca ca chịu đựng cảm giác xấu hổ đem trứng gà từ sau huyệt lấy ra, kê ba cao cao nhếch lên cho thấy hắn thích như vậy, thích có thứ gì đó cắm trong lỗ hậu của mình, có một lỗ hậu hạ lưu đến không chịu được.

Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, hết thảy mọi thứ đều thay đổi.

Hôm đó nếu hắn không ngu xuẩn tiết kiệm thời gian mà mang theo đệ đệ đi đường tắt, hôm nay sẽ không như vậy! Ngày đó cũng sẽ không phát sinh chuyện này! Bị một đám nam nhân cưỡиɠ ɖâʍ tập thể, không có khả năng phản kháng liền trở thành món đồ chơi dâʍ ɖu͙© để nam nhân phát tiết, đáng sợ là thân thể hắn lại thích như vậy, cho dù tối hôm đó hắn bị chuốc thuốc, cũng không giải thích được việc hiện tại trong lỗ hậu của hắn nhét đầy trứng gà.

Trứng gà tròn vo mang theo dâʍ ɖị©ɧ rơi ở trong đĩa, ca ca sửa sang lại quần áo, bưng đồ ăn đã làm xong lên, thay khuôn mặt nhất quán tươi cười đi ra ngoài.

"Tiểu Dực, ăn cơm!" Hắn đặt đồ ăn xuống, xoay người đi cầm khoái chước, sau khi hắn dọn xong ghế dựa mà đệ đệ vẫn chưa lộ mặt.

"Tiểu Dực, ăn cơm nga?"

Hắn dùng lực một chút đã mở được cửa ra, khoá cửa trong nhà hơi tệ, lại còn khi tốt khi xấu, rõ ràng đã khoá cửa thật tốt, nhưng chỉ cần dùng một chút lực, cửa vẫn mở như thường.

Vì thế hắn thấy đệ đệ cởϊ qυầи, nửa người trên ngay ngắn chỉnh tề như cũ, ở trong phòng... tự an ủi.

Hơn nữa không phải ở phía trước, mà là mặt sau.

"Ca ca....."

Đệ đệ kinh hô một tiếng, lập tức lấy chăn bông che người lại, nhưng cũng đã chậm, thứ nên thấy đều đã thấy, kê ba cao cao nhếch lên, sau huyệt bị nhét đầy.....Giống như hắn.

Hai người đồng thời trầm mặc, thẳng đến khi trong chăn bông truyền đến tiếng khóc, "Ca ca..." Đệ đệ vừa khóc đứt quãng vừa nói, "Xin lỗi.....Ca ca, em không biết vì sao lại biến thành như vậy.... Xin lỗi..."

"Tiểu Dực, không có việc gì." Ca ca đi qua sờ đầu đệ đệ, nhẹ giọng an ủi "Không có việc gì."

Đệ đệ vẫn khóc không thành tiếng, cậu như muốn vỡ ra, hận không thể lập tức từ cửa sổ nhảy xuống.

"Không có việc gì... Không có việc gì... Anh cũng như vậy."

Ca ca đầy mặt xấu hổ chống lại ánh mắt khϊếp sợ của đệ đệ.