Lúc này, cô nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, hơi lắc đầu: “Liệu có làm phiền anh không, nhà của tôi ở rất xa, tôi có thể chờ Hàn Trầm đến.”
“Cậu ấy tối nay chắc có chuyện gấp.” Châu Kinh Duy chỉ chỉ điện thoại của cô, giọng nói nhàn nhạt: “Em gọi lâu như vậy, cậu ấy đều không nhấc máy, có lẽ không thoát được rồi, để tôi đưa em về, không phiền, thuận đường.”
Trình Vi Nguyệt khẽ căn môi, không tìm được lí do từ chối.
Châu Kinh Duy trước đó đã để trợ lý dừng xe ở trong hầm để xe, đêm khuya gió lớn, anh để Trình Vi Nguyệt đứng đợ ở cửa lớn.
Không lâu sau, Trình Vi Nguyệt nhìn thấy một chiếc Cullinan suv dừng ở đằng trước.
Biển sổ là một hàng số bảy, cô nhìn cảm thấy có chút quen mắt.
Châu Kinh Duy dừng xe, từ chỗ lái bước ra, thay Trình Vi Nguyệt mở cửa ghế phụ.
Cửa xe đóng lại, Châu Kinh Duy nghiêng người qua, giúp cô thắt dây an toàn, giọng nói thanh lạnh lười biếng: “Sau này ngồi xe, nhớ thắt dây an toàn.”
Sự chừng mực được giữ cẩn thận, vừa vặn dừng ở ngoài giới hạn của Trình Vi Nguyệt.
Một khắc kia lúc anh lại gần, mùi trầm hương nhè nhẹ dịu dàng của anh bao trùm lấy cô, cô không tự nhiện mà chớp chớp mắt.
Mùi nước hoa trên người anh rất dễ ngửi, có mùi tuyết tùng và thiên lý, còn lại là mùi trầm hương. Đây là một mùi nước hoa lành lạnh lười biếng, không có một chút tính công kích nào.
Giống như con người của Châu Kinh Duy, mọi cử chỉ của anh đều rất đàng hoàng, không có một điểm nào có thể chê trách.
Lần đầu tiên Trình Vi Nguyệt nhìn thấy anh, cảm thấy anh rất lịch sự nhưng lại xa cách, cao không thể với.
Chỉ là trong không gian tối tăm khép kín, cảm giác xa cách bị xóa nhạt đi, nhiều hơn là một cảm giác áp bức khó tả.
Nhưng Châu Kinh Duy không có động tác gì thêm, sau khi thắt dây an toàn xong liền thu tay lại, khoảng cách giữa hia người bị kéo ra.
Cảm giác áp bức và nguy hiểm lúc nãy, dường như chỉ là ảo giác.
Xe bắt đầu nổ máy, Trình Vi Nguyệt nghe thấy anh hỏi: “Vi Nguyệt, em sống ở đâu?”
Trình Vi Nguyệt giấu đi tâm tư, nhẹ giọng nói: “Phố Đinh Lan.”
Bàn tay cầm vô lăng của Châu Kinh Duy hơi dừng lại, khớp tay căng chặt.
Nhưng rất nhanh, anh bất động thanh sắc che đi cảm xúc, chuyển đề tài: “Anh nghe Triệu Hàn Trầm nói, Vi Nguyệt em là sinh viên Kinh đại.”
“Đúng vậy.” Trình Vi Nguyệt ngại ngùng cười cười “Nhưng mà tôi không học không tốt lắm, tôi là sinh viên nghệ thuật.”
So với những Trạng nguyên kia, thành tích chỉ vượt qua cao hơn điểm trúng tuyển một chút, quả thực là rất thấp.
Nhưng đôi mắt của Châu Kinh Duy lại chứa ý cười, nhìn về phía cô: “Hóc tốt hay không tốt không thể chỉ dựa vào thành tích cao khảo, các mặt khác của một người cũng rất quan trọng, theo như tôi thấy, Vi Nguyệt rất ưu tú.”
Lời hay ý đẹp ai chẳng thích nghe, cô gái nhỏ nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, giống như những ngôi sao nhỏ.
Trong phút chốc, Châu Kinh Duy muốn hôn lên đôi mắt của cô.
Anh trong lòng tự chửi chính mình, thu liễm cảm xúc,
Anh chầm chậm thu lại tầm mắt, một tay xoay vô lăng, xe rẽ sang bên phải.
Anh vờ như thản nhiên hỏi: “Vi Nguyệt học chuyên ngành gì?”
“Biên đạo điện ảnh truyền hình.”
“Vậy, có hứng thú với nhiếp ảnh không?”
Cô gái của khoa nghệ thuật, khả năng thích thiếp ảnh rất cao, càng huống hồ, đây là kĩ năng liên quan đến chuyên ngành của Trình Vi Nguyệt.
Trình Vi Nguyệt gật đầu, cười có chút thẹn thùng: “Thích, nhưng mà so với sinh viên khoa điện ảnh, tôi không quá chuyên nghiệp, chỉ hiểu một chút.”
“Công việc luật sư của tôi dạo gần đây có nhận một vụ liên quan đến di tích văn hóa, thiếu một vị trí thực tập nhiếp ảnh, nếu như em không chê, có thể đến ứng tuyển.” Châu Kinh Duy dừng lại một chút, trên môi nở một nụ cười: “Nhưng tôi không đảm bảo là em sẽ được nhận vào.”
Trình Vi Nguyệt không quá chắc chắn: “Tôi có thể sao?”
Xe đã dừng lại trước cổng phố Đinh Lan, trên phố mưa rơi lất phất.
Đèn đường bên ngoài lờ mờ, rơi trên mặt Châu Kinh Duy.
“Vi Nguyệt, tôi sẽ không mở cửa sau cho em, cũng sẽ không giúp em chuẩn bị phỏng vấn, em chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình đến phỏng vấn, coi như là một lần luyện tập.”
Anh nói đến đây, cách một lớp kính mỏng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, trong mắt toàn là chắc chắn: “Em cần tin rằng mình rất ưu tú, nhất định se làm được. Vi Nguyệt, tôi rất thưởng thức em.”
Được đánh giá cao như vậy, Trình Vi Nguyệt nhất thời không biết nói gì, chỉ đành nói: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
“Không vội, đây chỉ là một lời kiến nghị, em có thể về từ từ suy nghĩ.” Châu Kinh Duy hơi dừng lại, sau đó nói: “Bên ngoài đang mưa, để tôi lấy cho em cái ô.”
Anh lấy ô từ trong cốp xe đưa cho cô, đồng thời đặt vào lòng bàn tay cô, còn có một tấm danh thiếp màu đen.
Trình Vi Nguyệt không dám nhìn nhiều, cẩn thận từng li từng tí nắm trong tay, thấp giọng nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn” Đôi mắt Châu Kinh Duy xinh đẹp mê người, anh thản nhiên cười, nói: “Lần sau trả lại cho tôi.”
Trình Vi Nguyệt gật đầu, đi sâu vào trong con đường.
Cô chưa đi được hai bước,bỗng cảm thấy tầm nhìn của mình sáng lên.
Cô ngạc nhiên quay đầu, thấy Châu Kinh Duy đang ngồi trong xe, chiếc Cullinan suv trong màn đêm chiếu đèn, rọi sáng con đường tối.
Trình Vi Nguyệt cảm kích vì sự chu đáo của anh, hướng về phía anh mỉm cười.
Biểu tình của người kia bình đạm, ánh mắt của hai người giao nhau, chỉ trong khoảnh khắc.
Cho đến khi bóng dáng của cô gái hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Châu Kinh Duy mới chầm chậm nâng tay, đặt ở nơi ngực trái.
Thuân đường sao? Nơi ở của hai người phân biệt một nam một bắc, cách nhau ba giờ đồng hồ đi xe.
Chỉ là anh muốn được nói chuyện với cô thêm một chút, nên mới nói dối là thuận đường.
Anh vốn dĩ không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Khoảnh khắc Trình Vi Nguyệt quay người cười với anh, ánh đèn chiếu sáng khiến cả người cô như được bao phủ một tầng sương, đẹp đẽ như không có thật.
Khoảnh khắc đó Châu Kinh Duy trầm mặc nhìn cô, thậm chí còn không kịp phản ứng.
Chỉ có một giọng nói hết lần này đến lần khác vang lên bên tại anh: “Ngươi xem, đây nguyên bản chính là xương sườn của ngươi.”
Anh lấy ra một cây thuốc, yên lặng hút, tư thái cao quý và tao nhã.
Thật lâu sau, anh thả ra một ngụm khói, trầm thấp cười.
Dù sao cũng không thể buông tay, anh đành phải không từ thủ đoạn.
Anh thừa nhận.
Triệu Hàn Trầm có một biệt thự ở ngoại thành Kinh thành, người biết chỉ có mình Kiều Tịnh Tuyết.
Thực ra Triệu Hàn Trầm đã rất lâu chưa gặp lại Kiều Tịnh Tuyết, sau khi cô gả cho Châu Tư Hoành, hai người gần như cắt đứt liên hệ.
Sự chủ động liên lạc của Kiều Tịnh Tuyết, khiến trái tim Triệu Hàn Trầm khó mà bình tĩnh.
Cô ấy có phải sống không hạnh phúc?
Châu Tư Hoành đối với cô không tốt?
Những suy nghĩ này đáng lẽ không nên có, nhưng căn bản không thể gạt đi.
Mà lúc này, khi Kiều Tịnh Tuyết chân thật đứng trước mặt anh, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt ủy khuất nhìn anh, toàn bộ cảm xúc của anh đều hoàn toàn kiềm chế không nổi nữa.
Anh từ xe xuống, bước nhanh về phía người phụ nữ xinh đẹp tinh tế trong màn mưa, giọng nói có chút khàn khàn: “Em có phải sống không hề vui vẻ?"
Người muốn đưa bạn về nhà, người nam kẻ bắc cũng thuận đường.
Người muốn cùng bạn ăn cơm, chua ngọt đắng cay đều thích ăn.