Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 373: Tiểu sư muội

Chương 373 TIỂU SƯ MUỘI

“Ừ, vậy em đi đi.” Hoắc Thiệu Hằng dừng lại một chút, “Anh cúp máy đây.” Nói xong anh cúp máy ngay không hề do dự.

Cố Niệm Chi vội vàng “a lô” vài tiếng, phát hiện Hoắc Thiệu Hằng đã ngắt điện thoại luôn rồi. Cô chỉ biết thở dài với anh thôi.

Đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, chuyện nhi nữ tình trường thật sự không phải thế mạnh của anh.

Cố Niệm Chi mỉm cười cất điện thoại vào ba lô rồi đeo ba lô xuống tầng.



Hoắc Thiệu Hằng đặt điện thoại lên chiếc bàn uống nước nhỏ bên cạnh, nhắm mắt nằm trên ghế mây thất thần.

Vẫn chưa đến rằm tháng Giêng, buổi đêm ở Đế Đô rất lạnh, thế nhưng Hoắc Thiệu Hằng không hề thấy lạnh chút nào. Anh nằm trên ghế mây nhắm mắt dưỡng thần, không khí lạnh khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn và có thể suy nghĩ mà không bị làm phiền bởi những thứ bên ngoài.

Rất nhiều chuyện đang cuộn xoáy trong đầu Hoắc Thiệu Hằng, không có biên giới, không có liên hệ gì, nhưng anh mơ hồ cảm thấy có một sợi dây vô hình sẽ kết nối những người và việc thoạt trông không liên quan lại với nhau. Có điều, anh lại không đoán được mối quan hệ đó sẽ dẫn đến kết quả như thế nào.

Dù vậy nhưng anh không còn nhiều thời gian nữa rồi, nếu vẫn không có thêm manh mối nào thì chỉ sợ mọi thứ về Cố Niệm Chi sẽ không do anh kiểm soát nữa, có lẽ anh sẽ phải giao cô ra mất.

Ngón tay anh vô thức gõ trên ghế mây, âm thanh cộc cộc có tiết tấu vang lên trong đêm tối.



Cố Niệm Chi đeo ba lô vội vàng đi trên con đường mòn trong khuôn viên trường Đại học B.

Cô vẫn nhớ đường đến tòa nhà giáo sư mà Hà Chi Sơ ở, chưa đến mười phút cô đã chạy đến dưới tòa nhà.

Cô nói tên Hà Chi Sơ với bảo vệ canh cổng, bảo vệ bảo cô ký tên rồi nói: “Giáo sư Hà đang đợi cô tới họp đấy.”

Cố Niệm Chi ngạc nhiên, hỏi: “Chỉ đợi mình tôi thôi sao?”

“Ừ, lúc nãy anh ấy mới gọi điện thoại xuống hỏi cô đã đến chưa.”

Cố Niệm Chi vội vàng xông vào thang máy, trong lòng nghĩ thầm cuộc họp bị lùi lại là vì một nghiên cứu sinh Tiến sĩ cơ mà? Sao vẫn chưa đến tám rưỡi mà đã đến đủ rồi?

Chơi nhau à…

Cố Niệm Chi lẩm bẩm, đi thang máy lên tầng 28.

Phòng của Hà Chi Sơ nằm ở bên trái của cửa ra thang máy.

Lúc Cố Niệm Chi ra khỏi thang máy thì thấy Hà Chi Sơ đang gọi điện thoại ở hành lang.

Anh ta đứng đối diện thang máy, mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xanh nhạt rất giản dị, để lộ cổ áo sơ mi trắng, quần nâu sẫm và đường may quần thẳng như cắt bằng dao rọc giấy. Một tay anh ta đút vào túi quần, một tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt rất lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt, phong thái rất nghiêm túc.

Cố Niệm Chi ngượng ngùng cười cười, nhẹ nhàng chào: “… Em chào Giáo sư Hà ạ.”

Cố Niệm Chi vừa ra khỏi thang máy, Hà Chi Sơ đã nhìn thấy cô ngay.

Anh ta dập điện thoại, quay người lại nhìn cô một cái, đôi mắt hoa anh đào phẳng lặng không một gợn sóng, không còn sự căng thẳng như lần trước hai người gặp nhau nữa.

Cố Niệm Chi hơi bình tĩnh lại một chút rồi mới nói: “Giáo sư Hà, em không đến muộn chứ ạ?”

Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Mới hơn tám rưỡi một chút xíu.”

Lúc này Hà Chi Sơ liếc nhìn đồng hồ của cô, ngây ra một phút mới nói: “… Đồng hồ của em, nhìn có vẻ rất đặc biệt nhỉ?”

Cố Niệm Chi sờ sờ đồng hồ, lẳng lặng kéo tay áo che đi, nói: “Cũng tàm tạm ạ, đây là quà người khác tặng cho em, em thấy kiểu dáng trang nhã nên mới dùng.”

Đáy mắt Hà Chi Sơ lóe lên một ánh nhìn sắc sảo. Trước khi Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ta đã bình thường trở lại. Anh ta quay người đi về phía phòng mình: “Vào đi, chỉ còn chờ mỗi mình em thôi đấy.”

Cố Niệm Chi vội vã bước theo sau Hà Chi Sơ, giữ một khoảng cách vừa phải, nụ cười rạng rỡ, không mang theo bất kì tạp niệm gì.

Hà Chi Sơ im lặng ngoảnh đầu đi, đẩy cửa bước vào.

Cửa vừa mở, tiếng động trong phòng lập tức vọng ra.

“Giáo sư Hà đến chưa? Vừa họp lớp xong là em chạy vội đến đây ngay đấy, không ngờ vẫn chưa phải là người đến cuối cùng!” Giọng đầu tiên vang lên là của một cô gái, Cố Niệm Chi nghe thấy có vẻ quen tai.

“Tiểu sư muội đâu? Không phải nói là hôm nay tiểu sư muội sẽ đến sao?” Giọng thứ hai là giọng nam, hơi thô nhưng âm sắc trầm dày, nghe khá dễ chịu.

“Đừng có tiểu sư muội này, tiểu sư muội kia nữa, cậu tưởng cậu là Lệnh Hồ Xung à?” Đây là giọng anh Hoàng, Cố Niệm Chi nghe là nhận ra ngay.

Cô mím môi cười.

Khuôn mặt lạnh lùng của Hà Chi Sơ vừa khéo quay lại nhìn thấy Cố Niệm Chi cười, anh ta cũng không tự chủ được mà cười theo, sau đó lập tức cảm thấy không ổn liền quay đầu đi nhanh vào trong phòng, vắt chân ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn ở vị trí chủ tọa.

Giữa phòng khách đặt một vòng ghế sofa, lấy ghế Hà Chi Sơ ngồi làm tâm, hai bên đều là ghế sofa góc, ở giữa là một bàn uống nước hình chữ nhật.

Trên hai dãy ghế hai bên bàn uống nước, mỗi bên có hai người, chắc là nghiên cứu sinh tiến sĩ của Hà Chi Sơ.

Bên trái là hai người con trai, một người là anh Hoàng mà Cố Niệm Chi quen biết.

Bên phải có hai người một nam một nữ, người nữ đó lại chính là giáo viên quản lý Quế Tố Dao mà Cố Niệm Chi đã gặp lúc buổi chiều.

Cố Niệm Chi không kịp chào anh Hoàng, chỉ tập trung nhìn Quế Tố Dao, ánh mắt hơi ngẩn ra.

Hà Chi Sơ xoay người trên ghế, đổi chân vắt tréo, nói với Cố Niệm Chi: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lại đây ngồi đi.”

Nhưng cô phải ngồi ở đâu đây?

Cố Niệm Chi đứng trước cửa, vào cũng không ổn mà rút cũng không xong, hơi ngượng ngùng giơ tay chào: “Hi, xin chào mọi người.”

Anh Hoàng đứng dậy, nói với ba người còn lại: “Đây chính là tiểu sư muội mà tôi nói với mọi người đấy. Em ấy là Cố Niệm Chi, tháng mười một năm ngoái vừa tròn mười tám tuổi, thông minh lanh lợi, là một thiếu nữ thiên tài mười phân vẹn mười, quan trọng là còn rất xinh đẹp, thế mới hiếm có!” Đọc truyện tại s1apihd.com

“Đúng vậy đúng vậy! Vốn dĩ là có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm, nhưng lại chọn đường đấu trí! Tiểu sư muội à, gặp được một thần tiên tiểu muội muội như em, anh thật sự thấy mình không xứng đáng sống trên cõi đời này nữa!” Người con trai ngồi kế bên anh Hoàng nói một cách rất khoa trương, anh ta chính là người con trai đầu tiên lên tiếng mà Cố Niệm Chi nghe thấy ban nãy, hơi thô lỗ nhưng không hề đáng ghét.

Cố Niệm Chi chưa kịp lên tiếng thì anh Hoàng đã thúc cho người kia một cú: “Cậu mau lau nước miếng đi, không phải anh nào họ Đoàn cũng có khả năng trở thành Đoàn Chính Thuần đâu.”

“Em không làm Đoàn Chính Thuần, em làm Đoàn Dự không được sao?” Người con trai đó nhảy phốc một cái, giơ tay về phía Cố Niệm Chi: “Chào tiểu sư muội, anh là Đoàn Thuần, không phải là cái tên Đoàn Chính Thuần phong lưu không hạ lưu kia, mà là Thuần trong thuần hậu. Tính anh thật thà đáng tin, năng lực chuyên môn giỏi, đang học tiến sĩ tại trường Đại học B. Anh là luật sư tại văn phòng luật sư JD, hiện tại văn phòng luật sư đã xem xét cho anh làm senior rồi. Năm nay anh hai tám tuổi, tiểu sư muội, em đã có bạn trai chưa?”

Người này nói chuyện hệt như ống tre đổ đậu, không để người khác lên tiếng đã ào ào nói luôn một tràng.

Cố Niệm Chi bật cười, sự ngượng ngùng và gò bó thoáng chốc bay sạch, cô bắt tay người đó và nói: “Em chào anh Đoàn, sau này mong là sẽ được anh quan tâm nhiều hơn ạ.”

“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ! Quan tâm là điều nhất định rồi, nhưng mà tiểu sư muội này, em rất biết cách chuyển chủ đề đấy! Rõ ràng là anh hỏi em đã có bạn trai hay chưa cơ mà, em hãy nói một lời xác định đi chứ!” Anh Đoàn đùa nói: “Không phải là bị anh dọa cho sợ rồi đấy chứ?”

“Cậu cút sang một bên đi!” Anh Hoàng xen vào, dẫn Cố Niệm Chi ngồi xuống vị trí đối diện Hà Chi Sơ, “Em ngồi đây đi, đừng quan tâm tới cái tên họ Đoàn đó, cậu ta ăn nói linh tinh quen rồi.”

Cố Niệm Chi nghiêng đầu cười: “Dạ không sao, em biết anh Đoàn chỉ đùa thôi mà, em sẽ không nghĩ là thật đâu ạ.”

Mấy người cười nói một hồi, người con trai ngồi kế bên Quế Tố Dao cũng tự giới thiệu mình họ Vệ, Cố Niệm Chi liền gọi “anh Vệ”, sau đó mới gật đầu với Quế Tố Dao đang dò xét mình nãy giờ: “Thật không ngờ cô Quế cũng là sinh viên của Giáo sư Hà.”

“A!” Anh Hoàng ngây ra một lúc, “Chuyện gì thế này? Tiểu Quế, em là cô giáo của Niệm Chi sao?”

“Cũng không tính là giáo viên chính thức ạ.” Quế Tố Dao cười giải thích, “Em là giáo viên quản lý của lớp nghiên cứu sinh số một của khoa Luật, Niệm Chi vừa khéo lại là sinh viên của lớp đó.”

“Thế à?” Anh Hoàng gật đầu liên tục, “Vậy thì đỡ, nếu không thì tính lớp quan hệ như thế nào đây? Ha ha ha ha….”

“Đúng đấy, Niệm Chi vừa là đồ đệ, vừa là đồ tôn của Giáo sư Hà rồi! Ha ha ha ha…” Anh Đoàn cười toáng lên.

Cố Niệm Chi cảm thấy người này thật thú vị, không hề kiềm chế và gò bó như những luật sư bình thường mà rất thoải mái tự nhiên. Tất nhiên, cũng có khả năng tất cả chỉ là bề ngoài, không thể đánh giá bên trong một con người từ dáng vẻ bên ngoài được.

Trong khi mọi người đang ngầm đánh giá Cố Niệm Chi thì cô cũng ngầm đánh giá họ.

Đợi mọi người nói xong hết rồi, Hà Chi Sơ mới nói với Cố Niệm Chi: “Sau này mọi người đều là bạn học rồi, em không phải ngại, có gì không hiểu, nếu tôi không có mặt, em có thể hỏi mọi người đây.”

Cố Niệm Chi gật đầu: “Dạ vâng, cảm ơn Giáo sư Hà.”

Hà Chi Sơ quay sang nói với nghiên cứu sinh tiến sĩ của mình: “Trong bốn người các em có hai người năm nay tốt nghiệp, đề tài luận án đã chọn từ năm ngoái rồi, trước cuối tháng hai bắt buộc phải viết xong bản thảo.”

Người mà anh ta nói tới chính là anh Hoàng và anh Đoàn.

Hai người này không cười hi hi ha ha nữa, nghiêm chỉnh gật đầu đáp: “Thưa Giáo sư Hà, chúng em đang viết rồi, nhất định sẽ có bản thảo trước cuối tháng hai ạ.”

Hà Chi Sơ lại nhìn về phía anh Vệ: “Em đang học năm hai, bắt đầu chọn đề tài luận án luôn đi, đừng để đến năm sau mới chọn.”

“Em biết rồi ạ.” Anh Vệ gật đầu.

Cuối cùng Hà Chi Sơ nhìn về phía Quế Tố Dao: “Em là sinh viên năm nhất, tôi bảo Tiểu Hoàng và Tiểu Đoàn đưa cho em vài case, em lập một bảng kế hoạch trước đã.”

Quế Tố Dao nhiệt tình hỏi: “Giáo sư Hà, thầy có sách chuyên ngành nào hay không giới thiệu cho em đọc với ạ?”

“Tôi đã đưa danh mục sách cho Tiểu Hoàng, các em ấy đều tìm sách theo danh mục đó.” Hà Chi Sơ mím môi, một tay chống trán, thân hình hoàn hảo, dưới ánh đèn, khuôn mặt anh tuấn của anh ta toát ra một sức hấp dẫn khó nói thành lời.

Quế Tố Dao dời ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng vào Hà Chi Sơ nữa.