Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 107: Bất ngờ gặp gỡ chứng tỏ có duyên

“Ngạc nhiên không? Bất ngờ gặp gỡ như này, chứng tỏ duyên phận lúc trước của hai người vẫn chưa dứt đấy.” Giọng nói của Ngải Duy Nam từ cách đó không xa truyền tới. Cô ta vừa cười vừa vẫy tay với Khương Hồng Trà, “Hồng Trà, tớ đã nói tớ sẽ đến đón cậu mà.” Nói xong, cô ta nháy mắt với Khương Hồng Trà.

Khương Hồng Trà là một cô gái hơn hai mươi tuổi, gương mặt dịu dàng thanh tú, giọng nói luôn mang theo âm sắc dịu dàng, từ trước đến nay chưa từng lớn tiếng với bất kỳ ai một câu nào, cũng chưa hề tức giận với ai bao giờ.

Giống như Mai Hạ Văn, cô ta là một người rất văn nghệ sĩ, thích viết một vài đoạn thơ văn như một thú tiêu khiển của bản thân.

“Cậu ở nước ngoài bốn năm rồi mà sao càng ngày càng dễ xấu hổ thế? Lại còn đỏ mặt nữa chứ?” Ngải Duy Nam làm mặt quỷ với Khương Hồng Trà, “Bác trai bác gái có biết hôm nay cậu về không?”

Hai gò má trắng nõn của Khương Hồng Trà ửng hồng lên, cô ta khẽ lắc đầu nói, “Tớ muốn cho họ một bất ngờ nho nhỏ, nên vẫn chưa thông báo cho ba mẹ biết.”

Lúc này Mai Hạ Văn mới khom người cầm lấy hành lý lên cho Khương Hồng Trà, cười nói: “Đúng là rất bất ngờ, ngay từ đầu đã khiến anh ngạc nhiên rồi đấy.”

Khương Hồng Trà nghiêng đầu nhìn Mai Hạ Văn: “Thật vậy sao? Thật sự khiến anh bất ngờ hả?”

Ngải Duy Nam vội tiến lên phía trước xách một vali khác, vui vẻ nói: “Đó là chuyện đương nhiên. Tớ có thể bảo đảm, bốn năm nay lớp trưởng luôn tuân theo khuôn phép, thủ thân như ngọc, không có người yêu, vẫn luôn chờ ngày cậu quay về đấy!”

Khương Hồng Trà dịu dàng nở nụ cười với Mai Hạ Văn, “Hạ Văn vừa giỏi giang vừa tuấn tú, gia thế lại xuất chúng như thế, chắc chắn là do yêu cầu cao quá thôi, bằng không thì làm gì có chuyện không có bạn gái được chứ?”

Mai Hạ Văn nhìn Ngải Duy Nam nói: “Tớ đã có người yêu rồi, tớ vừa mới tiễn cô ấy lên máy bay thì vừa khéo lại gặp Hồng Trà ở đây.”

Sắc hồng trên mặt Khương Hồng Trà lập tức biến mất không còn dấu vết.

Ngải Duy Nam vội đánh Mai Hạ Văn mấy cái: “Ôi chao! Lớp trưởng này, sao cậu lại không biết nói chuyện như thế hả?! Lúc ở nước ngoài, Hồng Trà vẫn luôn độc thân đấy, không có bạn trai đâu, từ trước đến nay chỉ có cậu thôi! Tớ giúp cậu nói bao nhiêu lời hay trước mặt Hồng Trà, thế mà câu nói này của cậu lại làm công sức của tớ đổ sông đổ bể rồi!”

Mai Hạ Văn nhìn vào gương mặt của Khương Hồng Trà, khẽ nhướng mày, sắc mặt lập tức trở nên thật lạnh lùng.

Khương Hồng Trà có người yêu ở nước ngoài hay không, Mai Hạ Văn còn biết rõ hơn bất kỳ ai.

Nhưng mà dường như Ngải Duy Nam không biết gì, nếu không cũng sẽ không nói ra những lời như này.

Quả nhiên Khương Hồng Trà hơi luống cuống nhìn tránh đi chỗ khác, miễn cưỡng cười nói: “Duy Nam à, mấy năm không gặp mà sao càng ngày cậu ăn nói càng to gan thế. Được rồi được rồi, chúng ta về trước đã, đừng có chắn ở trước cửa ra vào.”

Mai Hạ Văn nói: “Để anh đưa em về. Em không thông báo cho người nhà, nên chắc người nhà em cũng không biết tin để bảo xe ra đón em mà.”

Khương Hồng Trà vốn định gọi xe về nhà để gây bất ngờ cho người nhà, không ngờ lại gặp Mai Hạ Văn ở đây.

Ánh mắt cô ta mang theo ý vị sâu xa liếc Ngải Duy Nam một cái, cũng hiểu ra tại sao không lâu trước đó đột nhiên Ngải Duy Nam lại đổi vé máy bay cho cô thành chuyến bay hôm nay…

Ngải Duy Nam quay sang cười hì hì với cô ta, quàng lấy cánh tay của cô ta, nói: “Hồng Trà, chúng ta đi thôi, xe của lớp trưởng là xe SUV, khá rộng, chắc chắn có thể chứa đủ hành lý của cậu.”

“Đi thôi, xe anh đỗ ở bãi.” Mai Hạ Văn đi trước về phía thang máy của sân bay.

Mấy người bọn họ ra bãi đỗ sau đó lên xe, nhanh chóng lái ra đường cao tốc.

“Hồng Trà, lần này cậu về là nghỉ lễ hay về hẳn luôn?” Ngải Duy Nam và Khương Hồng Trà đều ngồi ở hàng ghế thứ hai, rúc vào nhau nói chuyện vô cùng sôi nổi.

Khương Hồng Trà liếc nhìn Mai Hạ Văn, ánh mắt buông xuống vuốt ve tràng hạt ngọc Dương Chi trên cổ tay, “Tớ nhận được lời mời của đoàn nhạc giao hưởng thủ đô Đế Quốc, đến tháng Chín tớ sẽ đi làm.”

“Đoàn nhạc giao hưởng thủ đô Đế Quốc á? Hả? Vậy thì vẫn ở thủ đô mà!” Ngải Duy Nam kêu lên một tiếng, “Hồng Trà, sao cậu có thể vứt bỏ tớ và lớp trưởng, một mình chạy đến thủ đô làm việc như thế chứ? Không thể ở lại đây được sao?”

Sau khi tốt nghiệp, Ngải Duy Nam đã về làm việc trong công ty gia đình ở thành phố C.

Đương nhiên gia thế nhà cô ta không thể so với nhà họ Mai và nhà họ Khương.

Trường Khương Hồng Trà học ở nước ngoài là Học viện âm nhạc The Juliard School, chuyên ngành chính là đàn violin, chuyên ngành phụ là đàn violinxen.

Lúc còn học tại Học viện âm nhạc, cô ta đã giành được mấy giải thưởng lớn đồng thời cũng phát hành những khúc violin hậu hiện đại bán rất chạy, đã có danh tiếng nhất định trong và ngoài nước.

Người như cô ta, hoàn toàn có đủ tư cách để làm tay đàn violin ở đoàn nhạc giao hưởng tốt nhất Đế Quốc.

Nghe vậy, trong lòng Mai Hạ Văn thoáng có chút tự hào, cậu ta cười nói: “Hồng Trà vẫn xuất sắc như ngày xưa, xem ra bốn năm ở nước ngoài cũng không phí phạm”.

“Đó là do em may mắn, lại học được thầy giỏi thôi.” Khương Hồng Trà gật đầu cười, “Lần này em về sẽ ở lại vài tháng, muốn có thời gian sum vầy tụ họp cùng người thân. Có phải tháng Bảy ở đây sẽ tổ chức Đại hội trao giải thưởng cho những người phụ nữ xuất sắc nhất thế giới đúng không?”

“Đúng vậy, thành phố rất xem trọng chuyện này, các công tác chuẩn bị cũng đã làm gần xong rồi.” Mai Hạ Văn ngồi ở ghế lái tiếp lời. “Anh còn là tình nguyện viên của chương trình đó nữa.”

“Hả? Thật vậy sao?” Khương Hồng Trà càng kinh ngạc hơn, “Em là tay đàn violin chính của đại hội lần này đấy. Hạ Văn à, sau này coi như chúng ta là đồng nghiệp rồi.”

Mai Hạ Văn cười ha ha hai tiếng, chuyển hướng xuống dưới đường cao tốc, đi về phía nhà Khương Hồng Trà.

Nửa sau của chặng đường, Mai Hạ Văn và Khương Hồng Trà nói chuyện với nhau nhiều hơn hẳn.

Không còn sự ngượng ngùng lúc ban đầu nữa, hai người lại ăn ý như năm nào, khoảng cách cũng từng bước được kéo gần lại.

Ngải Duy Nam cười khẩy nhìn tránh đi, hướng ra tòa nhà cao ốc bên ngoài cửa sổ xe, hai tay nắm chặt đến mức móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.



Sau mười hai giờ bay, cuối cùng Cố Niệm Chi và đàn anh Tiến sĩ cũng đến Boston.

Đàn anh Tiến sĩ được chọn trong kỳ thi tuyển này họ Hoàng, tự lấy biệt hiệu Hoàng Dược Sư, bởi vì sở thích lúc rảnh rỗi của anh ta là nghiên cứu y học Trung Hoa.

Mà Cố Niệm Chi cứ luôn miệng ngọt ngào gọi Hoàng sư huynh.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Boston, bởi vì Viện đại học Harvard ở đây, mà Hà Chi Sơ cũng chính là Giáo sư biên chế trọn đời của đại học này.

Ở đây anh ta cũng có một lớp nghiên cứu sinh Tiến sĩ cần phải hướng dẫn.

Âm Thế Hùng không ngồi cùng ghế với Cố Niệm Chi trên chuyến bay mà ngồi cách mấy hàng.

Nhưng từ sau khi xuống máy bay thì bọn họ đã đi cùng với nhau.

Cố Niệm Chi thoải mái giới thiệu với Hoàng sư huynh: “Đây là anh Đại Hùng, người giám hộ của em. Mấy tháng tới anh ấy sẽ cùng đi với em, cho tới khi em tròn mười tám tuổi mới thôi.”

Hoàng sư huynh nghe xong liền cảm thấy muốn bùng cháy, ôm ngực nói: “Đàn em này, em đừng có nhắc đến chuyện tuổi tác với anh nữa được không? Tuổi của đàn ông cũng là một bí mật đấy!”

Cố Niệm Chi bị chọc cười không ngừng.

Quả thực Hoàng sư huynh cũng hơi lớn tuổi thật. Anh ta đi làm vài năm sau đó mới thi nghiên cứu sinh Tiến sĩ, năm nay hai mươi tám tuổi, sang năm sẽ tốt nghiệp Tiến sĩ.

Âm Thế Hùng nhìn tay Hoàng sư huynh, phát hiện trên ngón áp út bàn tay trái anh ta có đeo nhẫn kim cương.

Đây là dấu hiệu của việc đã kết hôn.

“Rất vui được gặp anh.” Âm Thế Hùng giơ tay ra bắt tay với Hoàng sư huynh

Sau cái bắt tay, Âm Thế Hùng có thể khẳng định Hoàng sư huynh này không biết võ thuật, hoàn toàn là một sinh viên bình thường.

Hoàng sư huynh vỗ vai Cố Niệm Chi hỏi: “Người giám hộ của em không cần đi làm sao? Còn cố sắp xếp đến đây cùng em mấy tháng liền thế này, có tâm thật.”

Cố Niệm Chi bịa ra công việc cho Âm Thế Hùng không thèm chớp mắt: “Anh Đại Hùng làm kinh doanh, lần này đến Mỹ coi như đi khảo sát thị trường ấy mà.”

“Vậy chẳng phải là đại gia sao?” Mắt Hoàng sư huynh sáng rực lên, vội vàng cầm tay Âm Thế Hùng lắc qua lắc lại, “Chào đại gia ạ, đại gia có đang thiếu luật sư không? Tôi tự đề cử mình làm người đại diện pháp lý cho ngài.”

“Anh cút đi!” Cố Niệm Chi cười gỡ tay Hoàng sư huynh ra, “Anh Đại Hùng đã có em làm người đại diện pháp lý rồi, anh còn muốn xí phần gì nữa?”

“Đúng rồi nhỉ! Anh quên mất, sau này chắc chắn thành tích của đàn em còn tốt hơn anh nhiều, vậy được rồi.” Hoàng sư huynh cúi đầu giả vờ ra vẻ ủ rũ: “Không thể bám càng đại gia, thật đúng là còn khó chịu hơn cả việc lấy dao cắt thịt anh đi nữa.”

Âm Thế Hùng cạn lời.

Anh ta cúi đầu nhìn mình, hôm nay anh ta mặc mẫu áo POLO mới nhất của Brooks – Brothers, quần thể thao, giày bóng đá của Under Armor, trên tay còn đeo chuỗi vòng đàn hương… Nhìn qua quả thực có chút giống đại gia thích chơi đồ cổ…

Ôn Thủ Ức đứng phía xa nhìn bọn họ hồi lâu mới cười híp mắt tiến đến nói: “Niệm Chi, Giáo sư Hà bảo tôi tới đón mọi người.”