“… Sẽ chờ cháu thật ạ?” Cố Niệm Chi nín khóc, thút thít, cúi gằm xuống hỏi.
“Ừm.”
“Vâng, cháu sẽ nhanh thôi! Chờ cháu một phút!” Cố Niệm Chi để điện thoại xuống, lao vào phòng tắm như viên pháo nhỏ, mở nước ấm rửa mặt qua loa, lấy khăn mặt vừa lau mặt vừa chạy về.
“Chú Hoắc! Chú vẫn còn ở đó chứ?” Cố Niệm Chi vội vàng cầm điện thoại lên.
“Còn.” Hoắc Thiệu Hằng lại lật một tờ báo cáo quốc phòng: “Nói đi.”
Cố Niệm Chi bị dọa sợ bởi mấy lời trước đó của Hoắc Thiệu Hằng, không còn dám hỏi chuyện quá riêng tư nữa, nghĩ một lúc lâu mới hỏi: “Chú Hoắc, khi nào chú mới về?”
Đã lâu rồi Cố Niệm Chi chưa gặp được anh. Cô nhận ra hình như mình rất nhớ anh.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn không rời mắt khỏi báo cáo, thuận miệng nói: “Xong việc thì về.”
Cố Niệm Chi há hốc miệng, nhưng không hỏi lại được nữa.
Nếu đã là công việc, việc của chú Hoắc, không phải chuyện có thể nói bừa với người khác, tất cả đều có mức độ bảo mật.
Cố Niệm Chi hơi ủ rũ.
Cô xoay người trên mặt đất, nằm trên tấm thảm lông cừu mềm mại màu trắng, nhìn trần nhà màu trắng trên đỉnh đầu, dè dặt hỏi: “Vậy có về trong vòng hai tuần không ạ?”
Cô chỉ được nghỉ hai tuần thôi.
Nếu chú Hoắc có thể về trong hai tuần thì tốt quá rồi.
Hoắc Thiệu Hằng thảnh thơi dựa vào ghế sofa, người anh cao lớn cường tráng, chiếm hết sofa không có lấy một khe hở.
“Còn phải xem tình hình.” Tay Hoắc Thiệu Hằng dừng lại một chút, rồi lại điềm tĩnh lật một tờ báo cáo quốc phòng.
Cố Niệm Chi hơi không nhịn được, “à” một tiếng thật dài thể hiện ý thất vọng ra mặt.
“Sao hả? Muốn chú về à?” Hoắc Thiệu Hằng cũng không ngẩng đầu lên, nhìn từng tờ báo cáo, xem lướt các hoạt động giao lưu quốc tế quan trọng gần đây của đế quốc.
“Đúng vậy, lâu lắm rồi cháu chưa gặp chú.” Cố Niệm Chi lẩm bẩm, kéo gấu trúc nhỏ của mình từ trên giường xuống, ôm vào trong ngực.
“Muốn chú về làm gì? Cháu lại muốn rèn luyện buổi sáng hả?” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh hỏi lại như thường.
Cố Niệm Chi lặng câm.
Gì cơ?
Rèn luyện buổi sáng mày cút đi!
“Ừm, đã về quân khu rồi, sáng chạy việt dã mười cây số, chống đẩy năm mươi cái, gập bụng một trăm cái, bắn bia một trăm phát, nâng tạ năm mươi lần, nhớ hoàn thành đủ mỗi ngày.” Hoắc Thiệu Hằng giao nhiệm vụ rèn luyện buổi sáng cho cô mà không nể mặt chút nào.
Cố Niệm Chi lập tức ngồi thẳng dậy, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Chú Hoắc, gần đây không khí không ổn lắm, ô nhiễm nghiêm trọng, cháu không chạy việt dã đâu. Chạy rồi lăn ra ốm lại phiền anh Trần.”
“Cũng được, tầng ba có máy chạy bộ, trong phòng gym của chú. Cháu nhớ ngày nào cũng chạy bộ trong phòng gym, máy chạy bộ có thể ghi lại bước chạy, về chú sẽ kiểm tra.” Hoắc Thiệu Hằng cũng không dễ bị lừa như vậy.
Cố Niệm Chi mấp máy môi: “À, cháu đói rồi, phải ăn trưa. Chú Hoắc, về rồi lại nói chuyện.” Cô nói xong rồi cúp điện thoại ngay.
Hoắc Thiệu Hằng nghe được âm thanh kéo dài từ điện thoại bên kia thì cười khẽ, tiện tay cúp điện thoại, chuẩn bị ra ngoài họp.
Vừa định ra ngoài, chuông điện thoại của anh lại lạ lùng vang lên, là âm thanh tin nhắn dạng mã hóa.
Anh hơi ngẩn ra.
…
Trong phòng siêu máy tính của trụ sở cục tác chiến đặc biệt thành phố C, Triệu Lương Trạch nhìn từng tổ số liệu mình tìm ra được, hít vào một hơi khí lạnh.
Anh ta cầm điện thoại gọi ngay cho Hoắc Thiệu Hằng, nhưng điện thoại bên kia vẫn luôn báo bận…
Triệu Lương Trạch không nhịn được, vào mạng thông tin nội bộ xem thử một chút, phát hiện số di động của Hoắc Thiệu Hằng đang nói chuyện với số điện thoại mình đang quản lý.
Mà người đang ở chỗ của thủ trưởng Hoắc Thiệu Hằng, chỉ có Cố Niệm Chi mới về đêm qua…
Nếu đang nói chuyện với cô Cố, Triệu Lương Trạch không dám làm phiền, nhưng việc anh ta tra được quá nghiêm trọng, nhất định phải báo cáo ngay.
Triệu Lương Trạch nghĩ một chút rồi chọn hình thức tin nhắn dạng mã hóa.
“Điều tra số liệu container qua hải quan của thành phố C trong một năm qua, có phát hiện quan trọng.”
“Buôn lậu súng ống, đạn dược nhiều hơn so với dự đoán…”
“Thứ bọn chúng mang tới khu nghỉ dưỡng ở trên núi Độc Phong chỉ là một góc tảng băng trôi.”
“Đang truy tìm đường dây buôn lậu, có quan hệ tới sở mật vụ. Không biết là có gián điệp, hay có bẫy.”
***
Hoắc Thiệu Hằng trượt điện thoại, nhìn thấy tin nhắn dạng mã hóa Triệu Lương Trạch gửi tới.
Anh xem từng tin một, vẻ mặt điềm tĩnh, thuận tay bấm gọi cho Triệu Lương Trạch.
“Tiểu Trạch, xảy ra chuyện gì?”
“Hoắc thiếu?” Triệu Lương Trạch vội vàng kết nối tai nghe, tay không ngừng mở số liệu đã tải về trên máy tính: “Anh phải nghe tin tôi đã tra được, số súng ống và đạn dược ngoại quốc lũ cướp ở khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong lấy được đúng là không phải ngẫu nhiên. Tôi tra được có một nhóm người trong nội bộ hải quan của thành phố C tham gia buôn lậu vũ khí quy mô lớn lần này, điều tra tiếp thì phát hiện sở mật vụ thủ đô và bộ ngoại giao cũng có liên quan.”
“Liên quan đến sở mật vụ cũng không lạ, nhưng có liên quan gì đến bộ ngoại giao?” Hoắc Thiệu Hằng nhìn báo cáo quốc phòng vắn tắt trên tay, ánh mắt dừng ở buổi lễ quốc tế quan trọng tại trang thứ ba.
Buổi lễ quốc tế quan trọng này là ngày tuyên dương những phụ nữ xuất sắc trên toàn thế giới, sẽ lập tức được tổ chức ở thành phố C, do tổ chức bảo vệ quyền lợi phụ nữ và trẻ em Liên Hiệp Quốc khởi xướng, vinh danh những phụ nữ có thành tựu lớn trong các lĩnh vực đến từ các quốc gia, tương đương với giải Nobel dành cho phái nữ.
Lúc đó sẽ mời các nữ chính trị gia nổi tiếng, chủ doanh nghiệp nữ, nhà khoa học nữ, nghệ thuật gia nữ, nhà từ thiện nữ và ngôi sao nữ các nước tới tụ họp và trao giải ở thành phố C, là một trong những buổi giao lưu quốc tế trọng đại trong năm nay của toàn đế quốc.
Quả nhiên Triệu Lương Trạch đã nói: “Không lâu nữa sẽ khai mạc buổi lễ tuyên dương những phụ nữ xuất sắc trên toàn thế giới ở thành phố C, được Liên Hiệp Quốc tổ chức dưới danh nghĩa của bộ ngoại giao đế quốc. Lần này chúng ta điều tra được buôn lậu súng ống và đạn dược, có quan hệ mật thiết với buổi lễ quốc tế này.
Ngón tay của Hoắc Thiệu hằng gõ gõ trên bản báo cáo quốc phòng vắn tắt, quả là vậy, trực giác của anh luôn rất chuẩn.
Sở mật vụ phụ trách công tác an ninh của những hoạt động quốc tế tầm cỡ lớn như thế này, còn bộ ngoại giao phụ trách việc tổ chức.
“Sở mật vụ và bộ ngoại giao đều có người liên quan tới vụ án, tôi muốn có tên và chứng cứ cụ thể.” Hoắc Thiệu Hằng bấm nút ghi âm.
Triệu Lương Trạch báo từng cái tên một.
Người cấp bậc cao nhất liên quan tới vụ án là Thứ trưởng sở mật vụ và phó đại diện Liên Hiệp Quốc thường trú tại bộ ngoại giao.
Hoắc Thiệu Hằng không lạ lẫm gì với tên của những người này, có mấy người còn có quan hệ cá nhân với anh.
Nhưng khi vi phạm tới lợi ích quốc gia, dù có là cha mẹ anh, anh cũng sẽ không hề nể tình.
“Nhận được rồi.” Hoắc Thiệu Hằng bấm nút dừng ghi âm, hạ lệnh cho Triệu Lương Trạch: “Lập tức phá tan nhà kho buôn lậu súng ống và đạn dược ở thành phố C, tịch thu toàn bộ vũ khí, bắt tất cả những công chức thuộc mọi ngành nghề có liên quan tới vụ án, không để lọt bất kỳ ai, để bên cục tác chiến đặc biệt ra mặt, bắt hết toàn bộ.”
“Dạ?” Triệu Lương Trạch hơi bối rối: “Những kẻ tàng trữ súng và đạn kia là mấy đại ca xã hội, bắt bớ rất dễ, nhưng một số người tạo điều kiện thuận lợi lại là người trong nội bộ chính phủ. Nếu bắt bọn họ để giăng bẫy, chẳng phải là…”
“Cậu không phải quan tâm, sau khi bắt về, 'người đứng phía sau' cái bẫy này sẽ tự tìm đến tôi.” Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng nói: “Tôi rất muốn xem những kẻ giăng cái bẫy táng tận lương tâm này có mấy cái đầu!”