Mai Hạ Văn ngồi bên cạnh đang tập trung tinh thần lái xe, vừa nghe thấy tiếng “A lô” này của Cố Niệm Chi, trong lòng không khỏi run lên. Âm thanh kia quả thực nghe vô cùng êm tai.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, giọng càng trầm thấp hơn bình thường, toát lên sự quyến rũ lạ lùng có thể hấp dẫn trái tim người khác. Anh chầm chậm gọi tên cô: “… Niệm Chi.”
Cố Niệm Chi lập tức ngồi thẳng người, cực kỳ mừng rỡ: “Chú Hoắc?”
“Ừm.” Hoắc Thiệu Hằng bình thản lên tiếng.
“Chú Hoắc, chú hết bận rồi ạ?”
“Vừa xong việc.”
“Chú Hoắc, bao giờ chú mới về?” Cố Niệm Chi thấp giọng hỏi, để lộ biểu cảm ngoan ngoãn một cách tự nhiên.
Chỉ có Hoắc Thiệu Hằng mới khiến cô buông bỏ toàn bộ cảnh giác.
Nếu như trên đời này có ai đó để cô hoàn toàn tin tưởng và ỷ lại, chắc chắn người ấy chỉ có thể là Hoắc Thiệu Hằng.
Mai Hạ Văn không nhịn được mà quay sang nhìn cô.
Trước nay cậu ta không biết giọng cô có thể mềm mại đến thế, cả người Mai Hạ Văn nóng bừng…
Cố Niệm Chi tập trung toàn bộ tinh thần vào điện thoại của mình.
Từ giây phút nhận điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, bóng đêm không còn trống trải, bốn bề chẳng còn cô đơn nữa.
Đương nhiên Cố Niệm Chi biết rằng, cảm giác này không liên quan gì đến Hoắc Thiệu Hằng. Chỉ bản thân cô âm thầm coi anh là người ký thác lòng mình mà thôi.
Giống như những con chiên vững tin với tôn giáo của mình, Hoắc Thiệu Hằng chính là tín ngưỡng của cô.
Hoắc Thiệu Hằng lại không biết mình nên nói gì bây giờ.
Anh không phải người giỏi ăn nói, hơn nữa cũng không quá kiên nhẫn, luôn làm nhiều hơn nói.
Sau một lúc yên lặng, trong tai nghe lại truyền đến tiếng hít thở nhỏ bé mà yếu ớt của Cố Niệm Chi, khiến anh sinh ra cảm giác mình có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập của cô.
Cố Niệm Chi cũng rất căng thẳng, Hoắc Thiệu Hằng không nói lời nào, cô cũng không dám thở mạnh, nhưng nín thở nén nhịn trong khoảng thời gian dài, tim cô càng đập nhanh hơn.
Nếu lúc này Trần Liệt kiểm tra triệu chứng cho cô, chắc sẽ nói rằng, em thiếu quá nhiều dưỡng khí, dẫn đến khởi động chức năng tự vệ của cơ thể…
Mai Hạ Văn lái xe, mãi chẳng nghe thấy Cố Niệm Chi nói chuyện, còn tưởng rằng cô gọi điện xong rồi bèn nhẹ nhàng lên tiếng: “Người giám hộ của em à?”
Hoắc Thiệu Hằng ở đầu bên kia nghe được giọng của Mai Hạ Văn, vừa đẩy cửa thư phòng ra xuống lầu dưới, vừa thản nhiên hỏi: “… Cháu ở đâu thế? Ai đang nói chuyện vậy?”
Cố Niệm Chi từ từ thở ra một hơi, cơ thể cứng ngắc dần bình tĩnh lại. Cô tựa vào lưng ghế, nhìn đèn đuốc sáng trưng bên ngoài cửa sổ: “Bạn học của cháu, lớp trưởng lớp đại học, cháu đang ở trên xe của anh ấy, anh ấy đón cháu về trường.”
Máy hát đã mở rồi, phía sau cũng thoải mái hơn nhiều.
Hoắc Thiệu Hằng “ừ” một tiếng, hỏi tiếp: “Cả tuần này cháu đã làm những gì?”
Cố Niệm Chi vốn không muốn đặt điện thoại xuống, lập tức kể bằng sạch những việc xảy ra ở trường học, những chuyện trong ký túc xá với Hoắc Thiệu Hằng, thậm chí còn nói chi tiết cả việc mình đi phỏng vấn, tất cả những chuyện không rõ đều được kể lại một cách chi tiết.
Cô luôn mồm miệng lanh lợi, nếu không cũng sẽ chẳng có lòng muốn học luật.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn giống như bình thường, thỉnh thoảng “ừ” một tiếng để thể hiện rằng anh đang nghe.
Cố Niệm Chi nói suốt dọc đường, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, cô đã về tới ký túc xá.
Thời gian trôi đi thật nhanh…
Cố Niệm Chi khấp khởi nghĩ vậy, đeo ba lô và xách vali hành lý xuống xe.
Mai Hạ Văn muốn xách lên giúp cô nhưng bị Cố Niệm Chi kiên quyết từ chối.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn chưa tắt điện thoại, Cố Niệm Chi cũng không nói thêm gì với Mai Hạ Văn, lập tức xoay người bước vào ký túc xá.
Lúc Cố Niệm Chi đứng dậy đi lên lầu thì nghe được Hoắc Thiệu Hằng nói trong điện thoại: “Niệm Chi, Trần Liệt đã nói với chú việc cháu muốn có bạn trai rồi.”
Thoáng chốc, mặt mày Cố Niệm Chi đỏ rực như táo tàu, đang định biện minh không phải cô muốn có bạn trai, mà có người theo đuổi thì Hoắc Thiệu Hằng lại nói: “… Chú không có ý kiến gì.”
Cố Niệm Chi lập tức trầm mặc, mất một lúc lâu mới cười đáp: “Vâng.” Sau đó chủ động cúp điện thoại.
Cô dừng bước ngẩng đầu, phát hiện mình đã đứng trước cửa ký túc xá.
Cho nên suốt đường về, cô không hề nói gì với Mai Hạ Văn, thật sự coi cậu ta như lái xe.
Đúng là không lịch sự chút nào, ngày mai phải cảm ơn cậu ta tử tế mới được.
Cố Niệm Chi đẩy cửa, phát hiện cửa vẫn khóa kín. Có vẻ ba người kia chưa về ký túc rồi!
Cố Niệm Chi đành phải móc chìa khóa ra mở cửa. Sau đó cô bật đèn lên, thấy không có ai ngoài hai chiếc giường tầng, bốn cái bàn học, bốn tủ quần áo, cô cong môi nở nụ cười thật tươi.
Cuối cùng cuộc điện thoại Cố Niệm Chi mong chờ ngày đêm cũng gọi tới, cô đã nhận nhưng lại dẫn đến một kết cục khác.
Từ nay về sau, cô phải tập sống một mình rồi!
Cố Niệm Chi để ba lô và vali hành lý xuống, bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Lúc về đã tắm rửa qua, cô chỉ vào phòng tắm rửa mặt lại một lần, đắp mặt nạ, rồi bắt đầu mở laptop lên tiếp tục viết luận văn.
…
Thành viên cục tác chiến đặc biệt ngầm bảo vệ Cố Niệm Chi lái xe theo cả đường, còn thỉnh thoảng liên hệ với hệ thống truyền tin của quân khu.
Triệu Lương Trạch mở hệ thống lần dấu vết trên máy tính của mình xem thử một chút, phát hiện Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn trò chuyện với Cố Niệm Chi.
Anh ta nhấn nhẹ trỏ chuột, trên màn hình máy tính mau chóng hiện ra bản đồ địa hình của thành phố C.
Chấm màu đỏ đại diện cho vị trí của Cố Niệm Chi di chuyển không ngừng, đã sắp tiến tới cổng lớn của đại học C.
Điều này cho thấy Cố Niệm Chi đang vừa đi vừa gọi điện cho Hoắc Thiệu Hằng.
“Làm gì vậy nhỉ?” Triệu Lương Trạch vỗ vỗ con chuột máy tính, tự nhủ: “Sao có thể như thế được? Niệm Chi có chuyện gì sao?”
Không ai rõ việc người có địa vị cao như Hoắc Thiệu Hằng bận bịu đến thế nào hơn Triệu Lương Trạch.
Thế nhưng Thiếu tướng Hoắc một ngày trăm công nghìn việc lại trích ra thời gian quý giá vào tối Chủ nhật để gọi điện cho Cố Niệm Chi, đã sắp được nửa tiếng rồi!
Triệu Lương Trạch không nhịn được, gọi điện thoại nội bộ cho Âm Thế Hùng, vừa mở miệng đã hỏi: “Đại Hùng, phía Niệm Chi có vấn đề gì không?”
Âm Thế Hùng đang ngủ, mơ màng bị Triệu Lương Trạch đánh thức, nhắm mắt đáp: “Không có, gần đây Niệm Chi không có vấn đề gì.”
Nếu có vấn đề gì, sao anh ta lại không biết?
Thật ra chuyện bên ngoài của Cố Niệm Chi đều do anh ta quản lý.
Triệu Lương Trạch gãi đầu, nhìn chấm đỏ kia trên màn hình máy tính đã đi đến cổng đại học C.
Mà đường dây bên kia của Hoắc Thiệu Hằng vẫn còn “đang trò chuyện”.
“… Sao Hoắc thiếu lại gọi cho Niệm Chi lâu thế nhỉ? Đã muộn vậy rồi, chắc Niệm Chi đang ngồi xe về trường.” Triệu Lương Trạch xoa cằm, suy nghĩ sâu xa.
Vì Âm Thế Hùng chăm sóc Cố Niệm Chi nhiều năm, nên hiểu rõ Cố Niệm Chi có địa vị thế nào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng hơn Triệu Lương Trạch.
Anh ta ngáp một cái, đáp đầy tỉnh bơ: “Vậy mà cũng không biết? Đêm hôm Niệm Chi về trường một mình, Hoắc thiếu không yên tâm, thế nên gọi điện cho em ấy thôi! Chẳng may gặp nguy hiểm, Hoắc thiếu có thể lập tức huy động nhân lực, không cần chờ người khác báo cáo.”
Triệu Lương Trạch cạn lời. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh ta, nhưng nhanh chóng bị đè xuống. Cuối cùng Triệu Lương Trạch chỉ đành cười nói: “Thế là được rồi, tôi còn lo có chuyện gì. Anh ngủ đi, tôi cũng ngủ.”
Dù sao ở quân khu cũng có người trực ban, hai mươi tư giờ đều có thể yên tâm đi ngủ.
Đêm khuya, cục tác chiến đặc biệt của quân khu thành phố C tĩnh lặng mà an bình.
Hoắc Thiệu Hằng đứng dưới bầu trời đêm, ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, cuối cùng cũng yên tâm.
Anh đút hai tay vào túi quần, lẳng lặng trở về khu nhà của mình.