“Mau lại đây! Dụng cụ anh đã chuẩn bị xong rồi, cuối tuần này anh ở đây. Em không được đi đâu cả, ngoan ngoãn ở lại để anh kiểm tra.” Trần Liệt kéo Cố Niệm Chi vào thư phòng của Hoắc Thiệu Hằng, nơi các thiết bị và dụng cụ đã được bày sẵn.
Cố Niệm Chi bị lôi đi xềnh xệch, không nhịn được bật cười: “Anh Trần, có thế nào anh cũng phải để em cất đồ, rửa mặt rồi hẵng khám chứ? Vả lại, em còn chưa ăn tối, đói rồi.”
“Ăn tối cái gì? Đói một lát cũng không sao, coi như giảm cân.” Trần Liệt hoàn toàn gạt sang bên, sau đó nhấc ba lô sau lưng cô xuống, kéo tay để cô ngồi lên ghế kiểm trắc. Máy móc không ngừng kiểm tra vùng đầu, cánh tay và l*иg ngực của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi biết Trần Liệt say mê y học, chỉ không ngờ rằng có một ngày, cô lại trở thành đối tượng “thí nghiệm” của Trần Liệt. Không còn cách nào khác, cô đành phải tựa lưng vào ghế kiểm trắc cao đồ sộ, nhắm mắt lại, để mặc cho Trần Liệt khám.
Sau khi lắp xong hàng loạt các dụng cụ, Trần Liệt bắt đầu lấy máu của cô.
Cố Niệm Chi mở to mắt, nhìn chằm chằm cánh tay mình, đột nhiên hỏi: “Anh Trần, sao trên cánh tay em có nhiều lỗ kim đâm thế?”
Thật ra lỗ kim rất bé, qua một tuần đã không còn thấy gì rồi.
Có điều thị lực của Cố Niệm Chi tốt một cách lạ lùng, dù lỗ kim nhỏ đến mấy cô vẫn nhìn thấy rõ.
Một tuần qua ở trường, ngày nào cô cũng xoay mòng mòng trong đống công việc ngập đầu, lúc tắm cũng vội vàng nên chưa kịp nhìn kỹ cơ thể của mình, đến bây giờ mới phát hiện ra.
Trần Liệt vẫn bình tĩnh đáp: “… Ừm, do anh lấy máu trong một tuần em hôn mê đấy.”
Cố Niệm Chi cạn lời, lẳng lặng nhìn Trần Liệt, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi, nhưng lời anh nói cứ quanh quẩn bên tai cô.
Cô nghĩ đến việc mình trúng thuốc kí©ɧ ɖụ© mà lại hôn mê một tuần…
Nếu thật sự không có chuyện gì thì sao Trần Liệt phải lấy nhiều máu của cô như vậy?
Còn nữa, vì sao rõ ràng cô rất khỏe, nhưng mỗi tuần vẫn phải khám lại một lần?
Thứ cô trúng phải chỉ đơn giản là thuốc kí©ɧ ɖụ© thôi ư?
Cố Niệm Chi là một người rất cẩn thận.
Những suy nghĩ này quẩn quanh trong đầu cô, lập tức gợi lên một vấn đề lớn hơn.
Cô mở to mắt, nhìn dụng cụ bề bộn của Trần Liệt, đột nhiên mở miệng hỏi: “… Có phải em trúng độc không?”
Cô hỏi rất đột ngột, người bình thường rơi vào tình huống này chắc chắn sẽ buột miệng nói ra suy nghĩ thật.
Nhưng Trần Liệt không phải người bình thường, mà sở hữu quân hàm đại tá của bộ quân y Đế Quốc, vốn có tính cảnh giác cao hơn người thường rất nhiều. Hơn nữa anh ta từng được huấn luyện rất nhiều chuyên môn, nên Cố Niệm Chi không đạt được mục đích.
Trần Liệt bình tĩnh lắc đầu: “Tất nhiên không phải vậy, em chỉ trúng loại thuốc kí©ɧ ɖụ© có hiệu quả mạnh hơn thuốc kí©ɧ ɖụ© bình thường rất nhiều. Vì vậy, để điều chế thuốc giải cho em, anh phải lôi cả đồ nghề vốn liếng của mình ra đó!”
“À? Thật ạ?” Cố Niệm Chi mở to mắt. Đôi mắt cô vốn to, đồng tử vừa đen vừa sáng, lúc nhìn người ta luôn ánh lên vẻ trong sáng và tin tưởng của trẻ thơ.
Trần Liệt cúi thấp đầu, chỉ nhìn dụng cụ số liệu của mình, không dám nhìn vào đôi mắt của Cố Niệm Chi.
Anh ta lo mình sẽ không cẩn thận mà nói ra sự thật nếu nhìn vào đôi mắt có hồn ấy…
Hậu quả quá nghiêm trọng, anh ta không muốn bị đánh tới liệt giường, nửa đời còn lại phải làm thí nghiệm trong tù!
“Thật chứ, thế nên em muốn báo đáp thì để anh quan sát tiếp, hoàn thiện số liệu thống kê của thuốc giải.” Trần Liệt đẩy kính sắp trượt xuống sống mũi, biểu cảm nghiêm túc trở lại.
Lúc này Cố Niệm Chi mới hoàn toàn tin tưởng Trần Liệt, thở phào một hơi, nằm trên ghế kiểm trắc rồi biếng nhác trả lời: “Phải nói sớm chứ… Anh biết rõ em nhát gan mà còn dọa em.”
“Em cho là thế nào?”
“Em tưởng bị trúng độc, giờ trong cơ thể còn dư lượng độc nhất định!” Cố Niệm Chi vừa cười vừa lẩm bẩm, trong lúc mơ hồ dần dần thϊếp đi trên ghế kiểm trắc.
Cô ngủ rồi càng tốt.
Trần Liệt thậm chí còn tiêm thuốc ngủ sâu cho cô, để tiện tiếp tục quan sát các chỉ số cơ thể.
Hai ngày này của Cố Niệm Chi cứ trôi qua trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ như vậy.
Trần Liệt còn gọi Diệp Tử Đàn đến để cùng nhau chăm sóc Cố Niệm Chi.
Vì Diệp Tử Đàn là bác sĩ nữ, có vài việc sẽ tiện hơn một chút.
Suốt hai ngày cuối tuần, Mai Hạ Văn đã gọi vô số cuộc điện thoại cho Cố Niệm Chi, nhưng cô chưa gọi lại một lần nào, ngay cả tin nhắn cũng không có, cậu ta sắp điên mất rồi!
Trong thời gian đó, cậu ta thậm chí còn đến căn hộ ở khu Phong Nhã mà Cố Niệm Chi trông hộ để xem thử. Có điều lần này, ngay cả cổng lớn của khu nhà, cậu ta cũng không vào được.
Lần trước cậu ta vào được vì có sự đồng ý của Trần Liệt.
Lần này, Trần Liệt không muốn quấy rầy đến việc theo dõi tình trạng của Cố Niệm Chi, nên đương nhiên không muốn cậu ta vào cho thêm phiền.
Đến tận tối Chủ nhật, Cố Niệm Chi mới tỉnh táo hẳn.
Cô ngồi dậy từ giường, nhìn Diệp Tử Đàn thu dọn đồ đạc, kinh ngạc nói: “Bác sĩ Diệp đến đây từ lúc nào thế ạ?
Diệp Tử Đàn quay đầu cười nói: “Em tỉnh rồi à? Có đói không? Trần Liệt gọi đồ ăn bên ngoài đấy, cùng ăn nhé?”
Cố Niệm Chi nghe nói có đồ ăn thì lập tức vén chăn đứng lên: “Ở đâu ở đâu? Bây giờ em đói đến mức có thể ăn được cả một con trâu ấy chứ!”
“Không có con trâu nào đâu, chỉ có thịt kho tàu thôi, em ăn không?” Trần Liệt nhô đầu vào xem, tấm tắc khen ngợi trạng thái tinh thần đầy khỏe khoắn, phấn chấn của Cố Niệm Chi. Sau đó anh ta cười híp mí, đưa tay sờ cái cằm lún phún râu của mình: “Là suất ăn dinh dưỡng được giao tới từ canteen quân khu, ở bên ngoài không được ăn đâu!”
Cố Niệm Chi vừa thấy Trần Liệt bèn bổ nhào qua tóm lấy cánh tay anh ta, nghiêng đầu cười với anh ta: “… Anh Trần, canteen quân khu có thịt kho tàu ấy hả? Anh đừng lừa em, não em có nếp đó nha!”
“Khà khà, con nhóc này càng ngày càng nghịch ngợm!” Trần Liệt lên mặt kẻ cả với Cố Niệm Chi: “Nhớ ngày đầu tiên anh gặp em, em chỉ như một con thú nhỏ, gặp người là cào, mu bàn tay của anh vẫn còn hằn dấu móng tay của em đây này!”
Cố Niệm Chi che miệng cười: “Em có làm thế à? Không nhớ nữa…”
Trong lúc hai người nói đùa, Diệp Tử Đàn đã sắp bát đũa và đồ ăn xong, gọi bọn họ tới dùng cơm.
Cố Niệm Chi ăn một bữa no căng, đến lúc không ăn nổi nữa mới buông đũa xuống.
Không còn sớm nữa, Diệp Tử Đàn phải về quân khu, Trần Liệt không yên tâm để cô ấy về một mình nên bàn bạc với Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, anh về quân khu với bác sĩ Diệp, một mình em ở đây không sao chứ?”
Anh ta biết khoảng thời gian Cố Niệm Chi ở đây chỉ đếm trên đầu ngón tay, phần lớn thời gian đều ở cùng với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng cũng không phải chưa từng ở một mình bao giờ.
Đầu tuần, Trần Liệt thường đi từ sớm, Cố Niệm Chi ở nơi này một đêm, hôm sau trời vừa sáng đã bắt xe về trường.
Cố Niệm Chi thấy mình phải mau sống tự lập, vì vậy cô không cần Trần Liệt ở lại.
Để một mình Diệp Tử Đàn về quân khu quả thật không ổn lắm, quan trọng hơn là Cố Niệm Chi biết Trần Liệt thầm thích Diệp Tử Đàn, chỉ có điều không dám can đảm theo đuổi.
Trần Liệt đối tốt với cô như vậy, đương nhiên cô cũng muốn có qua có lại.
Cố Niệm Chi nháy mắt với Trần Liệt: “Không sao không sao, anh Trần, anh đi với bác sĩ Diệp đi. Em còn có việc phải làm đây.”
Trần Liệt quay đầu nói với Diệp Tử Đàn: “Bác sĩ Diệp, tôi còn có vài số liệu muốn thảo luận với cô, vừa hay trên đường chúng ta có thể bàn một chút.”
“Được, không thành vấn đề, tôi cũng đang có vấn đề muốn nhờ anh hướng dẫn.” Diệp Tử Đàn vội gật đầu, đứng dậy đi lấy túi laptop của mình.