Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 14: Tìm hiểu ngọn nguồn (2)

“… Anh chuẩn bị hai triệu tiền mặt đi, tôi tìm người xem có thể chuẩn bị cho anh không.” Người đàn ông trẻ uống say kia mỉm cười, hai mắt trợn trắng, dường như không phải say rượu mà là phê thuốc.

Gã mập tự xưng là “Tằng Gia” kia vội vàng cảm ơn: “Vậy tôi đi chuẩn bị, khoảng bao lâu thì về tay?”

“Chờ đi, hai ngày nữa sẽ báo tin cho anh.” Người đàn ông trẻ tuổi kia ợ rượu, sau đó cầm điện thoại trên tay và gọi điện cho em họ mình. Hắn vừa gọi vừa vẫy tay tạm biệt với Tằng Gia rồi lè nhè: “Em gái, hôm nay anh chủ trì, chúc mừng em phỏng vấn thành công. Đến đi, phòng 518, tầng trên cùng của Phúc Lâm Môn, chúng ta không gặp không về!”

Em họ ở đầu điện thoại bên kia chính là Phùng Nghi Hỷ. Hôm nay cô ta phỏng vấn rất thành công, vừa nghĩ tới Giáo sư Hà Chi Sơ hai mươi tám tuổi đi du học về, hiện tại làm việc ở khoa Luật của đại học B giỏi giang và tuấn tú như vậy, tim cô ta đã đập thình thịch, chỉ tiếc không thể nhảy cẫng lên hò reo và khoe với tất cả về sự sung sướиɠ, đắc ý trong lòng mình.

“Anh họ, chúc mừng em thật à?”

“Đương nhiên, em là em họ của anh, hai anh em chúng ta có quan hệ thế nào? Mau đến đi! Em đến sẽ biết, có ngạc nhiên lớn đấy!”

“Vậy được rồi, em đến đây.” Phùng Nghi Hỷ hé môi cười khẽ, sau đó đổi một chiếc váy ngắn màu trắng đen. Chiếc váy kia chỉ ngắn đến bắp đùi, càng tôn thêm đôi chân dài trắng nõn của cô ta.

Phùng Nghi Hỷ một mình vào phòng 518 trên tầng cao nhất của Phúc Lâm Môn. Cô ta vừa đẩy cửa ra đã thấy căn phòng tối đen chợt sáng đèn, vô số cánh hoa giấy từ trần nhà rơi xuống, tiếp đến còn có tiếng bật Champagne, hòa cùng tiếng hò hét vui mừng, khuấy động bầu không khí vô cùng ồn ào và náo nhiệt.

“Ngạc nhiên chưa!”

Một nhóm nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng chui ra từ mọi ngóc ngách trong phòng, sau đó vỗ tay chào đón Phùng Nghi Hỷ ở cửa.

Anh họ của Phùng Nghi Hỷ ôm bó hoa hồng lớn bước ra từ phía sau đám người kia. Hắn mỉm cười rồi đặt vào trong tay cô ả, sau đó kéo lại ôm và hôn theo lễ tiết phương Tây: “Em gái, anh chúc em sớm thi đỗ nghiên cứu sinh ngành Luật của đại học B!”

Phùng Nghi Hỷ cười tới không ngậm miệng được.

Sau một hồi nô đùa, có người bắt đầu rục rịch lấy “đồ tốt” ra và cùng hút với nhau.

Phùng Nghi Hỷ vốn không dính vào thứ này, nhưng hôm nay quá vui, lại trông thấy người khác hút vào phê pha không thôi nên cũng muốn thử một chút.

Về sau cô ta không nhớ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng cả người nóng rực. Cô ta uống rượu không ngừng, cũng cười không ngớt như kẻ điên, sau đó còn cởi dần quần áo, cuối cùng chẳng biết mình đã ôm ai…

Trước màn hình camera của phòng an ninh câu lạc bộ Phúc Lâm Môn, một người đàn ông trong bộ đồ bảo vệ lặng lẽ ghi lại toàn cảnh phòng VIP 518 và gửi cho một hòm thư bí mật.

Không bao lâu sau, Triệu Lương Trạch ở một nơi khác đã nhận được đoạn video này.

“… Hoắc thiếu, chúng ta nhận được video rồi. Người bán H3aB7 cho Phùng Nghi Hỷ chính là anh họ Hồ Truyền Tín của cô ta.”

“Theo dõi hắn ta.”



Đêm khuya, Hoắc Thiệu Hằng trở lại tòa nhà của mình thì thấy Trần Liệt đang ngồi bệt dưới đất trong phòng khách, trước mặt bày ra hàng loạt dụng cụ y học ngổn ngang. Lúc này anh ta đang tập trung chiết suất máu.

“… Sao cậu vẫn chưa đi?” Hoắc Thiệu Hằng dừng bước: “Niệm Chi đâu? Ăn tối chưa?”

Trần Liệt thở dài rồi lắc đầu: “Vẫn chưa tỉnh.” Anh ta nói xong lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng một chút: “Anh xem anh đã làm gì thế? Chỉ để cô ấy giải tỏa thôi, anh lại làm không biết chừng mực!”

Hoắc Thiệu Hằng cứng họng.

Anh đi xuyên qua hành lang hẹp đến trước phòng ngủ, thấy cửa phòng vẫn đóng kín.

Hoắc Thiệu Hằng hiểu ra: “… Vẫn chưa tỉnh à?”

Anh đẩy cửa phòng ngủ và bước vào.

Đã qua một ngày mà rèm cửa vẫn buông thõng, tất cả đều chìm trong bóng tối tĩnh lặng.

Lúc mới bước vào có thể cảm nhận được vẻ kiều diễm khác thường trong không khí.

Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh quay về phòng khách rồi ngồi xuống ghế sofa.

Trần Liệt vừa quay đầu nhìn đã bắt gặp vẻ mặt nghiêm nghị kia, đôi mắt còn hơi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

“Hoắc thiếu, nếu ngày mai Niệm Chi vẫn chưa tỉnh thì e là chuyện này có chút vấn đề.” Trần Liệt lắc ống nghiệm trong tay rồi nhẹ giọng nói.

Không cần Trần Liệt phải nhắc nhở, chính Hoắc Thiệu Hằng cũng nhận ra sự khác thường từ lâu rồi.

Anh thở dài không nói, sau đó đứng dậy bước vào thư phòng của mình.

Trần Liệt không ngủ cả đêm này, mà Hoắc Thiệu Hằng cũng thức trắng.

Rạng sáng ngày hôm sau, Trần Liệt lại vào phòng ngủ thăm Cố Niệm Chi nhưng cô vẫn mê man chưa tỉnh, không những vậy mà còn bắt đầu sốt cao.

Trần Liệt mau chóng tiêm thuốc hạ sốt cho cô, sau đó lại bắt đầu lấy máu.

Trên cánh tay trắng nõn của Cố Niệm Chi đã lốm đốm những vết xanh tím, tất cả đều là vết bầm từ lấy máu mà thành.

Hoắc Thiệu Hằng mới đi ra từ thư phòng đã thấy Trần Liệt lại cầm mẫu máu từ phòng ngủ bước ra, anh đưa tay ngăn anh ta lại: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Lấy bao nhiêu máu rồi?”

Trần Liệt dùng một tay đẩy anh ta và che ống nghiệm của mình, sau đó hùng hồn trả lời với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi làm vậy vì muốn tốt cho cô ấy. Hôm nay cô ấy phát sốt rồi, tôi thấy H3aB7 này không đơn giản chút nào. Mà cũng đúng thôi, chuyên gia y sinh Oda Masao nổi tiếng của bệnh viện trường đại học Đế Quốc ở Tokyo, Nhật Bản sao có thể chỉ sáng chế ra loại thuốc kí©ɧ ɖụ© tầm thường cơ chứ…”

Hoắc Thiệu Hằng nhướng mày, giọng anh lại vô cùng trầm thấp mà nặng nề đánh vào lòng người: “Ý cậu là gì?”

“Không có ý gì, chỉ chắc chắn H3aB7 kia không đơn giản như vậy. Nó không chỉ là thuốc kí©ɧ ɖụ©, tôi nghi nó còn có công dụng khác.” Trần Liệt đổ máu của Cố Niệm Chi vào thiết bị thẩm tách và bắt đầu phân tích lần nữa.

“Bị sốt? Cậu nói Niệm Chi bị sốt rồi?” Rõ ràng Hoắc Thiệu Hằng không lường trước được kết quả này: “Sao Niệm Chi lại sốt?”

“Tôi vẫn chưa biết nguyên nhân, không phải tôi đang làm thí nghiệm sao? Tôi phải nuôi cấy mẫu máu này, anh đừng đứng ở đây nữa, làm gì làm đi.” Trần Liệt xua tay đuổi Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng khẽ nhìn anh ta đôi chút rồi lấy điếu thuốc ra châm, sau khi rít mạnh một hơi mới thản nhiên nói: “Nếu như vậy thì tôi không chờ nữa.”

Anh quay đầu nhìn qua cửa phòng ngủ rồi mới rời đi. Anh vừa xuống lầu vừa triệu tập người của mình.

Hai mươi phút sau, một chiếc xe con màu ghi dừng bên đường đối diện với câu lạc bộ Phúc Lâm Môn cao cấp của thành phố C.

Thoạt trông bên ngoài chiếc xe này rất bình thường, có điều cửa kính đã được xử lý đặc biệt để trở thành kính một chiều chống nhìn.

Phần thân xe và cửa kính đều có khả năng chống đạn, bên trong khoang xe là cả bộ ghế ngồi bọc da, hơn nữa còn được trang bị hệ thống âm thanh, internet và vệ tinh điều hướng đặc biệt nhất, như vậy bất kỳ lúc nào cũng có thể biến thành căn cứ chỉ huy quân sự tạm thời.

Hoắc Thiệu Hằng đeo kính râm, ngồi ở ghế sau của xe. Ánh mắt anh sắc bén như chim ưng, chăm chú nhìn tòa cao tầng đối diện không dời.

Lính công vụ Phạm Kiến là tài xế, cậu ta ngồi phía trước với thư ký công việc Triệu Lương Trạch.

Một thư ký khác là Âm Thế Hùng đang ngồi cạnh Hoắc Thiệu Hằng.

Bốn người yên lặng chờ đợi một lúc.

Khi hừng đông vừa ló rạng, trên đường lác đác vài người qua lại, các sạp hàng bán đồ ăn sáng lục tục mở cửa, trong gió phảng phất hương thơm của đồ ăn hòa cùng bầu không khí trong lành mát dịu.

Không bao lâu sau, từng tiếng còi cảnh sát phá vỡ bình yên buổi sớm.

Những chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau chạy tới và dừng dưới tòa nhà cao tầng.

Hàng chục cảnh sát chống bạo động được trang bị súng ống sẵn sàng ồ ạt nhảy xuống. Tất cả bọn họ đều đội mũ trùm đầu màu đen, bịt kín mặt chỉ để lộ đôi mắt. Tay họ ôm súng máy bán tự động, nhanh chóng phong tỏa các lối thoát hiểm và thang máy. Cùng lúc đó, rất nhiều cảnh sát đột kích lên tầng cao nhất của câu lạc bộ theo lối thoát hiểm và thang máy.

Câu lạc bộ Phúc Lâm Môn mới trải qua một đêm phồn hoa đầy náo động, lúc này là thời điểm câu lạc bộ đóng cửa.

Phần lớn khách khứa đều trở về, chỉ một vài vị chơi thâu đêm sẽ ỷ vào câu lạc bộ có phòng mà không thèm đứng dậy.

Nhất là nhóm người tiệc tùng suốt đêm trong phòng 518 ở tầng cao nhất của tòa nhà.

“Mở cửa, mở cửa! Cảnh sát tới kiểm tra!”