Ta Có Phòng Riêng Tại Tận Thế

Chương 14: Núi Thịt (1)

Con đường xám xịt bằng xi măng chi chít những vết nứt. Những loại thực vật không biết tên mọc lên tua tủa từ những rãnh đó, vươn mình đón lấy ánh sáng mặt trời không tốt một chút nào.

Các ô cửa sổ xung quanh cơ bản là không có cái nào còn hoàn hảo cả. Kính đã sớm bị dư chấn của vụ nổ hạt nhân phá tung. Ô tô nằm bừa bộn trên đường, có thể thấy được những tấm kính nứt nẻ chưa bị phá hủy hoàn toàn. Có vẻ như kính được trang bị trên ô tô xịn hơn kính cửa sổ rồi.

Trên đường phố còn có những “hộp sắt” hình giọt nước . Theo Tôn Kiều nói, đó là thiết bị hạ độ cao được sử dụng bởi lính nhảy dù NATO. Nhưng khi kể về lịch sử bị xâm lược của nơi này, trên mặt Tôn Kiều lại chẳng có chút cảm xúc nào dư thừa. Hay là cô ấy được sinh ra ở hầm trú ẩn, chẳng có một chút liên quan gì tới quốc gia này.

Nhưng từ lúc nhắc về chiến tranh của những “người xưa”, trên mặt cô vẫn không che giấu đi sự chán nản.

Dưới góc nhìn của cô, bất kể là chiến tranh nơi nào cũng đều là ngu xuẩn.

"Trời sắp mưa chưa?" Giang Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây đen rất dày đặc. Dường như ánh nắng mặt trời sau khi xuyên qua những đám mây đen, có vẻ không tự nhiên. Ánh sáng mặt trời mang theo một màu vàng- xanh lá. Thực sự không biết thảm thực vật dưới này phát triển như thế nào nữa.

"Đó không phải là mây đen, là bụi phóng xạ." Tôn Kiều không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, Giang Thần quả thực giống như người mới đi ra khỏi hầm trú ẩn 071 giống như cô nói trước đây vậy.

"Nói cách khác, hiện tại chúng ta không hề có đồ bảo hộ phóng xạ?" Giang Thần cười khổ. Sự hiểu biết duy nhất của hắn về phóng xạ cũng chỉ có mỗi vụ Sự cố nổ nhà máy điện hạt nhân Fukushima mà thôi. Hắn vẫn còn nhớ một thời gian khi muối trong siêu thị đã bị cướp bóc.

Mặc dù là một hành động dốt nát, nhưng có thể tưởng tượng được, đối với những người trong một xã hội hóa bình, phóng xạ là một loại tồn tại khủng bố như thế nào.

Nhưng mà Tôn Kiều lại có vẻ thành thói quen, không hề đem thanh kiếm Damocles (*) treo trên đỉnh đầu để ở trong lòng.

(*)Thanh kiếm Damocles: thường được tượng trưng cho sức mạnh to lớn, nhưng người sở hữu cũng thường xuyên lo sợ nó sẽ bị tước đoaạt. Hay nói đơn giản hơn là cảm giác về ngày tận thế.

"Đừng lo lắng, miễn là iốt trong EP của anh không cạn kiệt, giá trị phóng xạ sẽ không vượt quá ngưỡng cho phép. Anh cũng không cần phải lo lắng về việc sẽ mọc ra bàn tay thứ ba." Tất nhiên, khi đi qua các khu vực có giá trị bức xạ cao như nhà máy điện hạt nhân hoặc các cơ quan chính phủ cũ, tốt nhất là mặc quần áo chống phóng xạ vẫn an toàn hơn. "Tôn Kiều liếc mắt nhìn Giang Thần một cái, tiếp tục dẫn Giang Thần đi về phía trước.

Tuy rằng đã trải qua một đêm kí©ɧ ŧìиɧ, nhưng Tôn Kiều lại không có chút khó chịu nào biểu hiện ra ngoài. Ngược lại chân Giang Thần có chút mềm nhũn...

Đây cũng không thể nói Giang Thần kém. Chỉ là sức khỏe dù trâu bò đến mức nào, nhưng sống trong một nơi hòa bình nhung lụa như thời hiện đại kia thì cũng không có khả năng đấu lại được với một người phụ nữ suốt ngày hành tẩu ở miền tận thế.

Chỉ số sức mạnh cơ bắp khủng khϊếp đó...

Giang Thần không thể nào tưởng tượng được, người phụ nữ nhìn qua không có đường cong cơ bắp gì, so với thân thể có chút cơ bắp của hắn còn mạnh hơn.

Sở dĩ hai người cùng nhau ra ngoài, tất cả đều là chủ ý của Tôn Kiều.

...

"Nếu anh đã nói muốn giúp em thì dù sao cũng phải học chút kiến thức chiến đấu. Ngày mai đi với em, ít nhất anh phải học bắn và tự bảo vệ mình. ”

"Ặc, quả thật tôi cảm thấy tôi có thể trở thành nhân viên hậu cần linh tinh..."

"Bớt dài dòng... Ngày mai chúng ta sẽ đến trại của những người sống sót ở khu phố 6. Anh thậm chí không tiêm vắc-xin phòng ngừa nhiễm trùng. Nó thực sự là quá nguy hiểm, hơn nữa là anh phải đi một mình. ”

Vì thế, Giang Thần đành phải kiên trì tiếp nhận khẩu súng trường Tôn Kiều ném tới, đi theo cô lên đường.

Dọc theo đường đi, hai người thỉnh thoảng trò chuyện,

Nhưng không biết vì sao, Tôn Kiều cũng không hỏi lại bí mật trên người Giang Thần. Nếu cô không hỏi, Giang Thần đương nhiên cũng không chủ động nhắc tới. Nhưng mà Giang Thần lại nhìn ra được, Tôn Kiều sở dĩ không hỏi, cũng không phải là đã không còn tò mò, mà là xuất phát từ một sự tin tưởng khó để nói ra.

Một ngày nào đó, anh sẽ nói cho em biết...

Lời nói chưa nói ra miệng kia cũng có thể phát hiện.

Xuất phát từ lý do tương tự, Giang Thần cũng không tìm hiểu "chuyện nhất định phải làm" trong miệng Tôn Kiều là cái gì.

- Mong các bạn ủng hộ bộ truyện này. Để lại 1 bình luận mình cũng rất cảm kích. Đa tạ !!!