"Để tôi nói thẳng. Gia cố tòa nhà này chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ cần không làm ra động tĩnh quá lớn, với đầu óc của thây ma sẽ không tới đây. Khu vực này cũng không có sinh vật biến dị mạnh mẽ lui tới, anh làm như vậy chỉ tốn công..."
“Được rồi, không phải là tôi đề phòng thây ma. Tôi cũng biết chỉ cần không đi trêu chọc những tên ghê tởm kia, bọn chúng sẽ không chủ động chạy tới trêu chọc tôi. Tôi đang ngăn chặn những người không mời mà tới, hiểu chưa?Cô chắc chắn không muốn bị cắt cổ khi ngủ nhỉ. Chúng tôi cần phải ở lại thị trấn một thời gian, và đây sẽ là điểm tiếp tế của chúng tôi. " Dứt lời, Giang Thần trừng mắt nhìn Tôn Kiều một cái.
"Được rồi, ông chủ" Tôn Kiều trợn trắng mắt, đem cái đinh cuối cùng đóng vào ván gỗ. Trên thực tế, cô muốn phản bác: không có ai rảnh rỗi để đi vào nơi rõ ràng đã bị lục lọi sạch sẽ.
Về lý do tại sao cô ấy lại ở đây... Đó là bí mật của cô ấy.
"Có bản đồ gần đây không?" Vểnh chân ngồi trên sa-lông có chút mốc meo, Giang Thần chẳng cảm thấy tội lỗi gì với việc bắt phụ nữ lao động nặng nhọc như vậy. Con mụ này vừa rồi thiếu chút nữa tra khảo hắn một hồi, cảm giác bị súng chĩa vào tuyệt đối không vui.
Hiển nhiên là Tôn Kiều đã thuần thục với công việc này, rất nhanh đã gia cố xong tầng một của tòa nhà. Về phần vật liệu cải tạo, đương nhiên tất cả đều là lấy vật liệu tại chỗ...
"Epaid của anhđâu?" Tôi có thể truyền nó trực tiếp cho anh. ”
“Epaid?” Giang Thần ngẩn người.
"Chính là thứ này." Tôn Kiều dùng ngón tay gõ gõ vào chiếc máy tính nhỏ buộc trên cổ tay. Giống như là nghe được trò đùa thú vị, cô nhếch khóe miệng, "Anh không phải là không có chứ? ”
“... Tôi có thể mua nó. "Giang Thần Nghĩ cười cười, sờ sờ mũi. Hắn cảm giác mình ở trước mặt cô gái này giống như một người nguyên thủy vậy.
"Thật khó để tưởng tượng ... Nếu không có EP, vậy mà anh cũng dám khám phá thành phố. Anh không sợ chỉ số bức xạ trong cơ thể vượt quá tiêu chuẩn hay sao? "Tôn Kiều thở dài, từ trong ba lô di động phía sau lấy ra một thứ giống như đồng hồ điện tử cỡ lớn ném cho Giang Thần, "Đeo thử xem. ”
"Có vẻ như nó rất thích hợp ... Cô làm thế nào để có nó vậy? "Giang Thần đùa nghịch một chút, kinh ngạc trước sự phát triển của khoa học kỹ thuật ở thế giới này. Cái thứ này gọi là EP đeo trên tay nhẹ nhàng vô cùng, không có chút cảm giác vướng víu nào. Màn hình huỳnh quang màu vàng nhạt hiển thị các chỉ số sinh lý của Giang Thần, đây dường như là một thiết bị theo dõi sức khỏe.
"Lấy từ thi thể của một tên khốn xui xẻo." Khóe miệng Tôn Kiều nhếch lên, nụ cười kia rõ ràng rất rực rỡ. Nhưng nó lại khiến Giang Thần không tự chủ được rùng mình một cái.
Tên người dùng: Giang Thần.
Tình trạng cơ thể:【
Sức mạnh cơ bắp: 12
Sức mạnh xương cốt: 10
Khả năng phản xạ thần kinh: 11
Hoạt động của tế bào não: 14
...
Giá trị phóng xạ: 11 (an toàn)
Trạng thái ngoại lệ: Không】
Khi nhìn thấy giá trị phóng xạ, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống dưới trán Giang Thần. Hắn suýt chút nữa thì quên mất, thế giới này khắp nơi đều là phóng xạ. Ở chỗ này lâu, sớm muộn gì cũng xong đời. Hắn cũng không rõ giá trị bức xạ 11 kia có ý nghĩa là gì. Hắn chỉ biết, trước khi tới nơi quỷ quái này, hắn chưa từng tiếp xúc với phóng xạ!
"Ồ, tất cả các chỉ số đều không vượt quá 20... Tôi hỏi nè. Thực sự anh có phải một người đàn ông không thế? "Tôn Kiều không có ý tốt liếc mắt nhìn phần thân dưới Của Giang Thần.
"Cô có muốn thử không?" Giang Thần hung tợn nói.
“Chụy đứng ở đây, anh có giỏi thì tới bắt ta đi?” Tôn Kiều vô cùng khí phách dẫm lên tay vịn sô pha, trong ánh mắt tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Giang Thần.
Mẹ kiếp, cái này còn có thể nhịn được sao? Lúc này không làm thì đợi đến khi nào?
... Haiiz, vẫn là chờ đến khi nào đây.
Giang Thần quyết đoán nhận tội.
Nói đùa, hắn quên không tính tới khả năng mình có thể đánh thắng được "Người mọi rợ" này hay không. Cho dù đánh được (không có khả năng), chỉ sợ lúc làm chuyện kia cũng phải đề phòng con mụ này cắn đứt con chim của mình. Giang Thần tin tưởng, loại chuyện này Tôn Kiều thật đúng là có thể làm được.
Loại chuyện vui vẻ này hay là trở về hiện đại làm cho an toàn, có tiền còn sợ không có gái hay sao?
Không biết vì sao, Giang Thần đột nhiên nghĩ đến một người,một người phụ nữ đuổi mình, người phụ nữ khiến hắn gần như mất đi nguồn kinh tế, khiến hắn thiếu chút nữa không thể sống ở thành phố Vọng Hải. Người phụ nữ luôn lạnh lùng với khuôn mặt thối rữa này...
"Làm sao vậy, ông chủ của tôi, vì sao đột nhiên không nói lời nào nữa." Tôn Kiều nhỏ nhẹ nói, dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn vào mắt của Giang Thần.
"Không có gì, nó làm tôi nhớ tới một chút chuyện trong quá khứ.”
Tôn Kiều hơi sửng sốt, giọng điệu bình thản kia lại làm cho cô cảm thấy một sự lạnh lẽo. Tuy cô không cho rằng tên đàn ông với những chỉ số không vượt quá 20 này có thể tạo ra uy hϊếp cho cô. Nhưng trực giác được chui rèn qua nhiều lần sinh tử của cô sẽ ít khi nói dối.
Tôn Kiều thức thời ngậm miệng lại.
Không cần phải đắc tội với một vé cơm miễn phí, mỗi ngày đều có thể ăn no. Điều này trước kia tiểu thư Tôn Kiều cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới. Hương vị của miếng cà ri gà, quả thực là quá ngon mà. Đây còn là lần đầu tiên mà cô phát hiện trên thế giới này có thức ăn ngon như vậy. Trên mảnh đất phế liệu này, có thể có một cái bánh bao để gặm đã là một chuyện rất hạnh phúc. Ồ không, hầu hết mọi người đều dựa vào chất dinh dưỡng để lót dạ. Thứ đó ăn không đủ no, những cũng không làm chết đói được.
Ngoài ra, ông chủ chưa trưởng thành này, dường như là một người tốt….
Đừng hiểu lầm, từ “người tốt” chắc chắn là một từ xúc phạm trên chỗ hoang tàn này. Nhưng không biết vì sao, tuy rằng lời nói nói như vậy, nhưng so với những "người bình thường" trên cái mảnh đất này có thể thấy ở khắp nơi, cô vẫn nguyện ý cùng "quý ngài người tốt này" này ở chung. Ít nhất, mình không cần phải thấy mình bị trói như bánh chưng khi thức dậy.
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng có chút khô khốc của Tôn Kiều không khỏi phác họa ra một nụ cười thản nhiên.
"Tôi nói nè, cô đừng có tự cười như vậy nữa..." Không biết vì sao, nụ cười trên mặt của Tôn Kiều rõ ràng rất đẹp, nhưng lại khiến Giang Thần rùng mình một cái. "Có không?" Không cảm thấy chị cười lên rất hấp dẫn sao? ” "Tôi nên trả lời có hay không có đây..." Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, Giang Thần nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói.