CHƯƠNG 1
Tuyết lớn bay tán loạn, trời đất một mảng trắng xóa.
Trấn Viễn Hầu phủ, bên trong Lãnh Mai Các , một con chim mao tước đậu trên cây mai ở góc tường kêu hai tiếng pi pi, từng đợt từng đợt khói nhẹ từ nhĩ phòng bay ra dọa khiến nó phành phạch cánh bay đi, khi móng vuốt rời đi cành mai, khiến tuyết bay tán loạn.
Chỉ là một chút động tĩnh, lại giống như kinh động người trong phòng.
Ngưng Hương toàn thân nóng lên, như là đang dãy dụa trong cơn mê, ngay khi nàng sắp chống đỡ không được , nhiệt khí đột tan ra, khí lạnh như thấm vào xương. Lúc nóng lúc lạnh, nàng run bần bật, chung quanh một mảnh đen tối, Ngưng Hương thử nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra cái gì, trong đầu mới thoáng hiện một ít hồi ức vụn vặt, rồi lại ào ạt đến……
Kêu sợ hãi một tiếng, Ngưng Hương đột nhiên bừng tỉnh, cả người đều là mồ hôi, hô hấp nặng nhọc.
Còn không có thấy rõ bản thân đang ở chỗ nào, rèm cửa nội thất bị người vén lên, Ngưng Hương theo bản năng quay đầu, thấy Tố Nguyệt ngơ ngác mà đứng ở cửa. Nàng ăn mặc áo hồng thêu hoa mai , khuôn mặt trái xoan trắng nõn ửng đỏ , con ngươi ỹ lệ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt phức tạp.
Ngưng Hương không phát giác ánh mắt phức tạp kia.
Nàng chỉ cảm thấy mừng như điên!
Tuy rằng nàng không hiểu vì sao hai người rõ ràng rơi xuống nước, hiện tại lại đều sống xót, không hiểu vì sao Tố Nguyệt trước mắt cùng Tố Nguyệt trong trí nhớ gầy ốm tiều tụy, mắt đầy phẫn hận không giống nhau, Ngưng Hương vẫn là khóc, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà kêu nàng, “Tố Nguyệt……”
Nguyên lai các nàng cũng chưa chết.
“Ngươi rốt cuộc tỉnh!”
Tố Nguyệt kinh hỉ, bước nhanh tới giường trước, đem Ngưng Hương ngồi dậy , một lần nữa dém lại ổ chăn, mu bàn tay dán lên cái trán nàng, qua một lát dời đi tay cười nói: “Không sao, phương thuốc của Lý lang trung quả nhiên dùng được. Ngưng Hương hảo hảo nằm, thế tử nói, để ngươi trước an tâm dưỡng bệnh, hết bệnh rồi lại làm việc.”
Thế tử?
Ngưng Hương sửng sốt, khó có thể tin mà nhìn cô nươngtrước mặt. Từ lúc các nàng bị Thẩm Từ Từ bán đi, Tố Nguyệt chẳng những hận Thẩm Từ Từ, liền thế tử cũng oán hận, như thế nào hiện tại thế nhưng cười, giống như trước khi thế tử còn chưa thành thân ……
Nảy sinh ý niệm, Ngưng Hương ánh mắt chuyển hướng bên cạnh, đảo qua trang trí trong phòng quen thuộc, thế nhưng càng xem càng thấy giống khi các nàng ở đông nhĩ phòng hầu phủ làm nha hoàn!
Lúc nàng khϊếp sợ hết sức, Tố Nguyệt nhẹ giọng đem phát sinh sự tình lúc nàng hôn mê nói, “Ngưng Hương, hôm qua nhị công tử hồ nháo, thế tử đã phạt hắn, chạng vạng thế tử hồi phủ sau hơn phân nửa sẽ đến xem ngươi, ngay trước mặt hắn, ngươi đừng lại đề cập việc này, nếu không thế tử lại vì ngươi đi giáo huấn nhị công tử, lão thái thái khẳng định không cao hứng…… A, bên ngoài còn hâm nóng dược ,ta đi trước nhìn xem.”
Nói xong bước nhanh đi ra ngoài.
Chỉ dư Ngưng Hương lòng tràn đầy khϊếp sợ.
Nhị công tử hồ nháo, sinh bệnh……
Ngưng Hương chậm rãi nhớ ra rồi.
Tháng giêng năm nàng mười bốn tuổi, thế tử ra cửa kết bạn, nhị công tử thích chó không biết như thế nào chạy tới Lãnh Mai Các, nhị công tử tám tuổi đuổi chó mà đến, nghịch chó khi không cẩn thận té ngã. Vì bị quăng ngã, nam oa được nuông chiều từ bé thập phần phẫn nộ, lệnh người hầu đem chó ném đến trong ao, cơn giận chưa tiêu, lại làm nàng cùng Tố Nguyệt đi xuống vớt chó, người hầu muốn hỗ trợ, hắn kiên trì bắt các nàng làm.
Nhị công tử là hầu phủ là Hỗn Thế Ma Vương, có lão thái thái sủng ái, Ngưng Hương các nàng không dám từ chối, cùng đi trên một tầng băng mỏng trên hồ tìm chó. Nước ao lạnh băng đến xương, các nàng ở trong nước phao không biết bao lâu, rốt cuộc tìm được chú chó đã bị đông lạnh chết, Ngưng Hương chống đỡ không được ngất đi.