Tài Sản Của Tôi Là Vân Hii

Chương 101

" Vân Hi, em đừng sợ, là anh "

Không chỉ Vân Hi, cái tối tăm của căn phòng này cũng làm Khải Trạch cảm thấy phiền toái, anh biết chứng sợ này của cậu, vì vậy mà vội ôm chặt người nhỏ, anh muốn Vân Hi phải cảm nhận được anh đang ở bên cậu, còn đang ôm chặt cậu, Vân Hi nhất định phải tỉnh táo, không được mơ hồ, hoảng sợ mà ngất đi, nỗi sợ của Vân Hi còn chưa dừng lại, người nhỏ cũng đang run lên, anh phải nhanh chóng mang người nhỏ ra ngoài, tiếp tục thế này nói không chừng Vân Hi sẽ phát hoảng lên mất " Anh sẽ đưa em ra ngoài, đừng sợ " Vân Hi nghe anh nói và sợ hãi ôm anh chặt hơn, cậu sợ nếu chỉ lỡ một chốc anh sẽ biến mất để lại cậu với căn phòng tối tăm này " Được được, anh biết, anh không đi đâu cả " thấy người nhỏ lại ôm mình chặt hơn anh liền xoa dịu cậu

Trong bóng tối, Khải Trạch cảm giác trên vai áo của mình ươn ướt, anh biết cậu đang âm thầm khóc, người lớn xoa xoa lưng cậu, ôm cậu chậm chạp đứng dậy, chân Vân Hi cũng sắp nhũn cả ra, cậu cắn chặt môi, ngăn mình không được hoảng sợ, phải tỉnh táo, khi anh chỉ vừa kịp ôm cậu đứng dậy bên ngoài lại có tiếng dây xích, cánh cửa phòng và ánh sáng cũng nhanh chóng được mở, cả anh và cậu đều bị ánh sáng làm cho lờ mờ mà chớp mắt không thôi

Biết đã có người phát hiện và vào phòng, Khải Trạch cũng không mấy gấp gáp, anh chỉ biết trước mắt phải nhìn Vân Hi có ổn không đã, Khải Trạch thật sự bất ngờ, nếu đòi tiền chuộc cũng sẽ không đánh người đến mức này, đây là muốn làm gì chứ ?

Anh nhìn rõ gương mặt cậu, nước mắt như có như không rơi xuống, anh dĩ nhiên không quan tâm nó, sau khi đã nắm rõ những vết thương trên khuôn mặt cậu, người lớn mới cẩn thận quan sát trên người cậu, chiếc áo cậu đang mặc cũng thấm đậm ở một vài nơi và đặc biệt là trên vai phải, đó là những vết thương bị đánh và đã chảy máu, sau cùng ánh mắt đặt lại trên bụng cậu, cẩn thận chạm vào bụng người nhỏ, Vân Hi không biết, cậu chỉ đơn giản nghĩ Khải Trạch trước sau cho dù cậu có mang con người khác anh vẫn yêu cậu như vậy ?

Nhưng cả hai đã dừng lại khi tiểu Ba cất tiếng " Yêu đương như vậy là đủ rồi, vào việc thôi "

Anh chậm chạp xoay người, che chắn toàn bộ Vân Hi ở trong góc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn xem người đến là ai, cho dù bây giờ người xuất hiện có là ai cũng không làm anh bất ngờ nữa, hiện tại anh chỉ biết mỗi một chuyện rằng Vân Hi cần được ra khỏi đây, và em ấy đang bị thương

Tiểu Ba nhìn cảnh trước mắt, cô không hiểu vì sao cô cũng yêu anh, thậm chí có thể vứt tất cả chỉ vì một mình anh, nhưng vẫn chưa đủ, trong khi con người ở đằng kia chỉ mãi làm anh vướng chân, không một chút lợi ích anh vẫn yêu đến thế, rốt cuộc thì bản thân đã làm sai ở chỗ nào, là cô đã yêu sai ở đâu " Anh thương nó lắm sao ? Yêu đến vậy à ? .. Tôi thì thua nó ở chỗ nào ? nó chỉ toàn làm anh buồn phiền, vô tích sự, trong khi .. "

" Cô có câm miệng đi không ? ... Đây là việc tốt mà cô dành cho tôi đó sao ? " tiểu Ba tức giận bảo những người phía sau tách hai người bọn họ ra, Khải Trạch không sợ không đánh lại họ, chỉ một mình anh thì đều có thể, nhưng cái họ muốn đều là nhắm đến Vân Hi, vì vậy mà mặc kệ bọn họ có đánh thế nào, người lớn vẫn dùng thân mình chắn cho cậu, Vân Hi nắm chặt vai áo anh khi người lớn đặt cánh tay mình lên tường bao bọc lấy cậu, cậu khóc quấy lên van xin tiểu Ba tha cho " Tiểu Ba .. cầu xin cô .. đừng đánh, đừng đánh nữa .. hức hức .. làm ơn, không .. "

Khi anh dường như sắp kiệt sức, người lớn bắt đầu mệt dần và khụy xuống, Vân Hi cũng vội đưa tay đỡ lấy người anh, cậu càng khóc lớn hơn, vì tim cậu đang đau lắm " Khải Trạch, anh mau tránh ra đi .. nếu .. nếu tiếp tục sẽ .. " người lớn ngoan cố vẫn đặt hai tay trên tường bao bọc lấy cậu, nhưng bọn họ cuối cùng cũng kéo được Vân Hi rời khỏi anh, Khải Trạch khụy xuống đất thở một cách điên cuồng, bản thân dù bị đánh đến sắp đứng không vững nhưng vẫn không nghĩ đến, thứ anh nghĩ đến vẫn là Vân Hi, người vừa bị lôi đi rời khỏi anh

Mãi một lúc lâu anh mới cất giọng " Tiểu Ba, tôi biết cô vẫn ôm mối hận đó .. chuyện mất đồ của mẹ .. chuyện những hộp quà gửi đến nhằm đe dọa .. tôi đều biết .. chỉ là tôi vẫn luôn cho cô cơ hội .. vì sao ... "

Tiểu Ba không đồng tình, cô cắt ngang " Cho tôi cơ hội sao ? anh chưa bao giờ làm điều đó .. chỉ có cậu ta là anh dùng cả tính mạng để bảo vệ .. tôi thật muốn biết, cậu ta là gì mà anh phải làm đến mức này ? " Khải Trạch cố gắng đứng dậy, anh chống tay lên tường, nâng bản thân mình đứng dậy nhìn về phía cậu, con người đang không ngừng giãy giụa khóc trong vô ích " Rốt cuộc cô muốn thế nào ? " tiểu Ba chấp nhận, cô gật đầu bảo người đem đồ vật đến, tiểu Ba chậm rãi lựa chọn, sau cùng cô ta đưa tay lấy một trong số những con dao trên tay người mang đến, cẩn thận chạm vào nó " Được thôi " Vân Hi nhìn thấy liền biết chuyện gì sắp diễn ra, không được .. làm ơn ..

Tiểu Ba bước đến gần anh, Khải Trạch xoay trở chụp lấy tay cầm dao của cô ta, xoay một cái liền đưa dao kề cổ tiểu Ba, cô ta không những không sợ còn đắc ý cười anh " Khải Trạch, anh biết anh mình đang làm gì chứ ? " cô ta nói xong Lâm Hoa liền bước đến lấy thêm một con dao, sau đó đến phía sau Vân Hi kề dao vào cổ cậu, tiểu Ba lần nữa mỉm cười " Khải Trạch, nếu anh ra tay với tôi, cũng không có gì quá lớn, nhưng hãy nghĩ rằng sau khi ra tay xong thì mạng của tên đó sẽ ra sao, cả nó và đứa bé sẽ cùng nhau biến mất, chuyện làm ăn này .. thú vị với anh chứ ? "

Phải, cô ta nói đúng, nếu anh ngông lúc này, e rằng Vân Hi sẽ ...

Khải Trạch bất lực buông thõng, tiểu Ba ngay khi được thả đã nhanh chóng xoay người đem dao ghim thẳng vào vai trái anh, Khải Trạch kịp hét lên một tiếng, dao đã được ghim vào, máu cũng lập tức tuông ra, Vân Hi càng gào khóc dữ dội, cậu vùng vẫy hết mức, muốn thoát khỏi, con dao còn đang kề vào cổ bị Vân Hi vùng vẫy mà cắt một vết nhỏ và để lại vệt máu dài, không có cách nào khác, Vân Hi lập tức quỳ xuống van xin tiểu Ba " Tiểu Ba, tôi xin cô, làm ơn .. " Vân Hi chà xát hai tay vào nhau, cậu dùng tất thảy thành khẩn của mình van xin, còn không ngừng khóc lóc, nhưng chỉ nhận lại nụ cười lạnh của cô ta, tiểu Ba bước đến ngồi xuống trước mặt cậu, nâng mặt của Vân Hi xem qua một lượt " Yêu hắn như vậy .. hay để tôi cũng ghim cho cậu một cái làm couple nhé ? "

" Không được " Khải Trạch dù đau vẫn phải nói, Vân Hi nhìn đến hướng anh, người lớn đang rất đau đớn, tim cậu cũng đang không ngừng đau, nỗi đau đang dần khiến đầu óc cậu không được tỉnh táo, trong đầu chỉ nhìn thấy vết thương trên vai của anh và máu đang không ngừng chảy, cậu không quan tâm là bọn họ muốn cậu làm gì, cho dù là gì cũng được, chỉ xin hãy tha cho anh, cầu xin họ hãy mang anh đến bệnh viện, một mình cậu ở lại là được

" Tiểu Ba, không phải cô nói hận thù của anh ấy tôi sẽ gánh sao ? .. vậy thì đem những thứ đó trả cho tôi đi " Vân Hi khẩn thiết nói, cậu muốn bảo vệ đứa bé, nhưng cậu cũng không thể trưng mắt nhìn người lớn bị thương thêm, cậu phải làm gì đó " Không Vân Hi .. đừng ngốc như thế " anh khó khăn nói, người nhỏ nhìn đến phía anh, cánh tay áo đã nhuộm đỏ rực một màu đỏ, cậu nắm lấy tay tiểu Ba cầu xin " Tiểu Ba, tôi trả cho cô, một mình tôi trả là được rồi .. không phải cô nói cô yêu anh ấy sao ? sao lại tổn thương anh ấy .. làm ơn, cầu xin cô .. " tiểu Ba trong lòng cũng dần ngưỡng mộ tình yêu của họ, nhưng cũng đầy những phẫn nộ mà lúc trước Khải Trạch đã đem lại cho cô

Tiểu Ba bỗng ngồi xổm trước mặt cậu, cô ta thì thầm chuyện gì đó, Khải Trạch chỉ nhìn thấy gương mặt cậu dần biến đổi đi, sau một lúc lâu, Vân Hi mới chậm chạp, rưng rưng gật đầu " Được, tôi đồng ý .. làm ơn hãy đưa anh ấy đến bệnh viện "