Không ngờ khi Vân Hi đã ngủ say, anh mới trở xuống lầu tìm lại những thứ đã được dì vứt lúc nãy, tìm lại thứ mà lúc chiều dì đã gói gọn trong tờ báo và nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt anh, Khải Trạch tìm thấy có rất nhiều lưỡi lam sắt nhọn đã được cắt nhỏ, vươn vãi khá nhiều trong đống mυ'ŧ xốp nhiều màu
Đến sáng hôm nay, khi anh vừa có ý định thay chiếc băng mới cho tay cậu, Vân Hi đã vội ngăn cản " Không cần đâu, em tự có thể .. " nhưng anh đã tỏ ra không vui, người lớn như bị ai chọc cho giận đến nổi gằn giọng nói " Em ngồi yên một chút " cứ vậy mà đến nhút nhít Vân Hi cũng không dám, sau đó cậu đã rất ngạc nhiên khi anh nhìn trên tay cậu có rất nhiều đường nhỏ chi chít bị cắt nhưng đã không mở miệng hỏi cậu lấy một lời, còn quăng lại cho cậu một câu " Đồ ngốc "
Khải Trạch rửa qua nước sát khuẩn cho cậu, Vân Hi đau đến ngồi không yên, vẫn may máu đã không còn chảy nữa, anh đã chau chặt mày khi chứng kiến cảnh bàn tay bị nhiều vết cắt như thế, cũng như mớ bông thấm đậm màu đỏ chiều hôm qua, sau đó người lớn mới nhẹ nhàng dùng băng quấn lại bàn tay cậu " Khải Trạch, anh .. " không phải không nói có nghĩa là không biết, nhìn những vết cắt trên bàn tay ấy khiến anh rất đau lòng, người lớn quấn lại băng cho cậu xong liền đứng dậy muốn rời khỏi phòng, trước khi rời đi còn nói với cậu " Nếu em có ý định lần sau sẽ che giấu chuyện gì nữa thì đừng nói chuyện với anh " nói xong liền bỏ đi, Vân Hi cũng không dám mở miệng giữ anh lại
..
Anh đến thư phòng tìm xem địa chỉ đã gửi rốt cuộc là ở đâu, tìm mãi một lúc lâu cũng không hề có địa chỉ đã được ghi trên vật phẩm, sau đó lại đến nơi tiếp nhận bưu kiện được gửi đến, hỏi tình hình của ngày hôm đó, người tiếp chuyện kể lại hôm đó không gặp được người gửi chính, chỉ có một anh công nhân nói có người nhờ anh đưa bưu kiện đến, bên chuyển bưu kiện chỉ có việc chuyển đi, không để ý nhiều người gửi là ai
Vài ngày sau vẫn tiếp tục có bưu kiện được gửi đến, nhưng lần này Khải Trạch có mặt ở nhà và anh chính là người nhận nó, còn làm ra những chuyện gà bay chó chạy gì không biết, tên người đã gửi lại chính là người đang nhận ? tệ đến mức còn không biết anh có mặt ở nhà và nhận nó nữa
Vân Hi chăm chú ngồi ở bên cạnh nhìn anh mở chiếc hộp, bên trong là một con gấu bông nhỏ vừa đủ, trên ngực nó còn được ghim sẵn một con dao sắt nhọn, còn có màu đỏ của máu nhòe nhoẹt trong hộp, đặc biệt hơn là trên mặt nó được dán hình của Vân Hi, bị vật gì đó sắt rạch rất nhiều đường dài, Vân Hi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, là ai đã hận cậu đến mức này, anh bỗng choàng tay qua đầu Vân Hi che đôi mắt cậu lại
Anh không rõ người này là ai, bản thân cũng có rất nhiều kẻ thù trên thương trường, có lẽ đã làm ảnh hưởng đến người nhỏ rồi, cảm nhận Vân Hi có chút run lên, anh xoa xoa lưng cậu, cố gắng an ủi " Đừng lo, anh sẽ tìm được người gửi nó sớm thôi, trong lúc đó, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, được chứ ? " Vân Hi liền ôm anh gật đầu
Một hồi lâu sau, bà Trương từ ngoài đi vào nhà, vừa vào đến nơi đã kéo Khải Trạch ra khỏi cậu " Mau tránh xa cậu ta một chút "
" Lại có chuyện gì nữa vậy mẹ ? " anh tiến đến nắm tay Vân Hi, kéo cậu đứng ở phía sau lưng mình " Con mau tránh xa cái thứ rắc rối đó, cậu ta liên tục bị đe dọa như vậy, nếu cứ tiếp tục, không sớm thì muộn cũng bị hại chết " tiểu Ba kịp có mặt kéo bà lùi lại, gọi nhỏ " Mẹ à " trước đó vài ngày tiểu Ba đã nói cho bà biết, cô cũng lo chuyện sẽ lớn hơn cho cả Vân Hi và anh, lại rất nguy hiểm nếu tiếp tục bị đe dọa như thế
Khải Trạch sắp phát điên, anh không chịu nổi cảnh cứ đứng chính giữa hai người kiểu này nữa, người lớn khó chịu lớn tiếng " Mẹ .. " còn chưa kịp nói gì, Vân Hi đã ở phía sau anh rút mạnh tay mình khỏi anh, lùi người về sau
Khải Trạch xoay người về phía Vân Hi, ánh mắt như chỉ thiếu một chút nữa sẽ đánh người vậy " Em đang làm gì vậy Vân Hi ? " Vân Hi báu chặt lòng bàn tay mình, cậu phải cố gắng, cố gắng không được rơi nước mắt, nhất là lúc này, Vân Hi vừa rối vừa sợ hãi, cậu bây giờ đang làm gì đến bản thân cậu cũng không rõ nữa
Anh giống như kẻ phát điên, ai cũng không dám lên tiếng nữa, đây cũng là lần đầu tiên mà cả bà Trương và tiểu Ba nhìn thấy anh như vậy " Trước giờ em chưa từng yêu anh, nhỉ ? " Khải Trạch bỗng nhiên nở nụ cười xa lạ đến anh cũng không rõ, đôi mắt cậu nhòe đi vài phần vì nước mắt trực trào, cậu bất ngờ khi anh khẳng đinh hỏi cậu như thế " Em chưa từng nghĩ sẽ cùng anh vượt qua, chưa từng nghĩ anh là chỗ dựa cuối cùng của em, đúng chứ ? " không khí căng thẳng đến bức người, ai nấy đều khó chịu vô cùng " Vậy được, anh hiểu rồi .. em cứ làm những gì mình muốn đi " người lớn lập tức ngoảnh đi, tiểu Ba cố bước đến níu tay anh ở lại, Khải Trạch quay đầu, hai mắt đỏ dần, gương mặt lúc này khiến ai cũng cảm thấy chính là không nên động vào, không chừng sẽ nổi trận mất " Khải Trạch, Vân Hi chỉ là .. "
Anh lập tức lớn tiếng với cô " Đừng có giải thích với tôi .. " sau đó liền hướng mắt nhìn về phía cậu, con người nhỏ bé ấy đang có vẻ rất sợ hãi vì tiếng hét vừa rồi của anh, anh thấp giọng lại nói " Phiền phức muốn chết " nói xong liền gạt bỏ tay của tiểu Ba, lập tức rời đi
Ngay lúc này đây Vân Hi mới thật sự cảm thấy trái tim mình đang dần đau nhói lên, nó khiến cậu rụt cả người vì khó chịu
Khác với anh, Khải Trạch đã lập tức đau ngay khi cậu rút tay mình trở về, nó khiến cho anh cảm thấy cho dù anh có cố gắng thế nào đi nữa, người trong lòng cũng sẽ không bao giờ chấp nhận chịu khổ cùng anh, cảm giác cho dù anh dùng cả cuộc đời này yêu thương cậu cũng sẽ không được đáp lại vậy .. dù là vậy, anh vẫn không có can đảm rời đi hoàn toàn, anh không có dũng cảm rời xa Vân Hi, từ khi nào một người như anh lại quỵ lụy đến thế này, nó khiến anh thật sự căm ghét bản thân, đáng chết
..
Bà Trương cuối cùng xuống nước xin Vân Hi, làm ơn hãy mang con trai mình về, bà sốt ruột khi chờ mãi Khải Trạch cũng không về, Vân Hi nghĩ mình có lẽ biết anh đang ở đâu, cậu hứa sẽ mang anh trở về cho bà
Vân Hi bắt xe đến quán bar, cậu không chần chừ chạy thẳng vào bên trong, đúng như đã nghĩ, Như Tuyết còn đang ngồi cạnh tiếp chuyện với anh, nhưng có vẻ từ đầu đến cuối anh chỉ yên lặng uống rượu, mặc kệ là Như Tuyết cứ luôn nói mãi chuyện gì đó
Vân Hi đang đứng nhìn về phía anh, người đàn ông đã ngà ngà say đυ.ng trúng cậu, Vân Hi vội vã xin lỗi ông vì đã chắn đường đi, Khải Trạch lập tức nhận ra, anh không hề tỏ ra bất ngờ hay vội vã, Như Tuyết cũng nhìn thấy, cô cũng biết anh đang muốn gì, chắc chắn vậy, cô nhanh chóng đứng dậy tiến lại chỗ Vân Hi gỡ rối cho cậu, sau đó liền đưa cậu đến chỗ anh ngồi
Khải Trạch không mấy quan tâm đến sự xuất hiện của cậu, anh vẫn điềm nhiên uống rượu, Vân Hi biết anh vẫn còn rất giận, cậu có hơi run lên, anh chưa từng giận đến mức không thèm để ý đến cậu như vậy bao giờ, cậu chần chừ gọi tên anh " Khải Trạch " người lớn vẫn không muốn nói chuyện, anh vẫn bình tĩnh rót rượu vào ly và uống nó " Khải Trạch, là em sai rồi, anh đừng giận nữa " Vân Hi níu cánh tay anh, Khải Trạch ngay lập tức đổi tay cầm rượu, mặc cho người nhỏ có níu tay mình thế nào đi nữa
Người đàn ông ngà say lúc nãy, trên tay vẫn cầm ly rượu đi ngang qua phía góc quán nhìn thấy người lúc nãy xin lỗi mình, ổng ta nhoẻn miệng cười, đưa tay gọi Như Tuyết đến " Này, người đó .. là người của cô sao ? hàng mới ? " Như Tuyết thầm liếc xéo, cuối cùng thì đám đàn ông đã có vợ cũng chỉ có vậy, đều đáng ghét như nhau " Đó không phải đâu ạ, cậu ấy là khách của tôi " Như Tuyết cố lịch sự trả lời
" Vậy tôi cho cô tiền được không ? " cả anh và Vân Hi đều nghe thấy những lời ông ta nói, Khải Trạch bỗng đứng dậy, nhấc chai rượu trên tay, anh chính là muốn nhân dịp này trút giận đấy