Tài Sản Của Tôi Là Vân Hii

Chương 89

Vân Hi có thắc mắc cũng không hỏi, cậu vươn to đôi mắt chờ đợi anh, cuối cùng không nhận được thêm bất cứ từ gì nữa, vì người lớn đã gục hẳn trên người cậu ngủ mất

Khổ sở cả buổi Vân Hi mới đem được người lớn lên giường, thật không ngờ Khải Trạch lại nặng người như thế, mệt chết cậu rồi

..

Sáng sớm hôm nay, mẹ Khải Trạch đã trở về nước thăm hai đứa con của mình, quản gia vừa nhìn thấy bà đã lễ phép gật đầu liền mở cổng cho bà vào trong, sau lưng bà còn dẫn theo một đại tiểu thư, người này ông cũng biết, cô ấy là người yêu cũ của anh, nhưng sau đó không lâu, không hiểu vì lý do gì mà cả hai đã chia tay, hiện tại cô ấy rất hoà thuận với mẹ anh, và cũng là bạn tốt hiện tại của anh

Vân Hi tỉnh dậy vẫn là khung cảnh quen thuộc gần đây, người lớn vẫn không có mặt trên giường, cậu cũng không mấy bất ngờ với điều đó, sau khi vệ sinh cá nhân, cậu lập tức xuống tầng

Vân Hi phát hiện trong nhà còn có khách, cậu tiến lại chỗ dì giúp việc, nhỏ giọng định hỏi thì dì đã hiểu và trả lời trước " Bà ấy là mẹ cậu chủ, con nên ra chào bà ấy một tiếng "

Vân Hi hướng mắt đến nhìn người đang ngồi ở phòng khách, cậu hít sâu một hơi liền đến trước mặt bà Trương " Chào cô ạ "

" Cậu là .. ?? "

" Dạ con .. " Vân Hi nghĩ cha của anh đã biết, chắc chắn cũng không thể giấu bà, vì vậy mà to rõ trả lời " Con là người yêu của Khải Trạch ạ "

Bà Trương trân trân nhìn cậu, khiến cậu có chút áy náy, không lẽ đã nói sai rồi sao ?

" Sao Khải Trạch lại không ở nhà của nó .. lại chạy sang đây ở với cậu ?? Chuyện này là sao ? " Vân Hi như bị xịt một lớp keo, cậu nên trả lời thế nào nhỉ ? Nên trả lời như nào mới phù hợp đây ?? " Con .. "

" Căn hộ này là của cậu ?? "

" A dạ không ạ, con không phải " bà Trương nghe xong bỗng lườm cậu một cái, cô gái ở bên cạnh bà thấy vậy liền lên tiếng " Mẹ à, đừng khó chịu như thế mà " Vân Hi lúc này mới để tâm trên người cô gái kia, cô ấy mang một vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng, nhìn rất tự nhiên, cô ấy lại gọi bà Trương là mẹ, chuyện này .. ??

Cô gái bỗng đứng dậy, kéo cậu vào phía trong nói " Cậu đừng buồn nhé, có lẽ bà ấy đi đường mệt nên mới thế "

" Tôi không sao "

Cô gái bỗng đưa tay về phía cậu, nhoẻn miệng cười " Tôi là tiểu Ba " Vân Hi bỗng cảm thấy cô gái này như có tí hào quang bao phủ vậy, cậu híp mắt vờ như đang mỉm cười bắt lấy bàn tay đang chìa về phía cậu " Tôi là Vân Hi "

Buổi trưa, Vân Hi đã cùng dì làm rất nhiều món, nhưng có vẻ như bà không mấy hài lòng về cậu thì phải

..

Khải Trạch đã không về cả một buổi tối, Vân Hi cũng đã ở phòng khách suốt cả đêm để đợi, đây là lần đầu tiên anh đã không qua đêm ở nhà

" Cậu với con trai tôi .. có chuyện gì sao ?? "

Vân Hi lập tức đứng dậy phủ nhận " Không ạ, con với anh ấy vẫn rất tốt "

" Vậy cậu nói tôi biết vì sao cả đêm nó không về nhà ? " bà Trương vốn muốn tạo bất ngờ cho con trai, nên mới không gọi điện cho anh, ấy vậy mà bà đợi mãi Khải Trạch vẫn không có trở về nhà, chắc chắn cả hai đã xảy ra chuyện gì nên con trai mình mới không muốn về nữa " Con .. "

" Tôi không hiểu vì sao nó lại chọn cậu nữa " bà nói xong liền xoay người lên tầng, Vân Hi vẫn còn giương mắt nhìn theo hướng bà đã đi, cậu cũng không biết bản thân đã không đúng ở chỗ nào mà bà lại không vừa lòng ở cậu, không lâu sau tiểu Ba đã đứng trước mắt cậu, vỗ vỗ vai cậu an ủi " Cậu đừng buồn nhé "

" Tiểu Ba này, cô biết bà ấy thích món gì không ? " cô gái tươi cười gật đầu, niềm nở nêu một loạt những món mà mẹ Khải Trạch hay dùng, sau đó còn đưa thêm lời đề nghị " Tôi đi mua cùng cậu nhé ? "

Sau đó cả hai đã đến siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu về nhà, tiểu Ba còn vào bếp giúp cậu một tay, rất nhanh chóng thức ăn đã được dọn lên bàn, sau đó Vân Hi đã rất buồn và hụt hẫng, vì ít phút trước, bà Trương đi xuống tầng, nhìn thấy tiểu Ba đang giúp cậu, bà đã vội ngăn cản " Sao còn lại vào bếp, con mà bị thương thì mẹ biết nói thế nào với cha mẹ con " Vân Hj biết cô là một đại tiểu thư, chỉ nhìn thôi cũng biết, nhưng cậu không hiểu lắm việc cô ấy gọi mẹ Khải Trạch là mẹ ? Không lẽ cũng giống với Nhiên Nhiên ? Nhiên Nhiên cũng đã gọi mẹ cậu là mẹ mà

Vậy .. họ là bạn thân ??

Vân Hi không nghĩ nữa, cậu mau chóng dọn nốt đồ ăn lên bàn, tất cả món bà đều nếm qua và rất hài lòng, nhưng với cậu thì không ..

Chốc lát sau, Khải Trạch trở về nhà, anh vừa nhìn thấy mẹ mình cùng tiểu Ba đang ngồi xem tivi, anh đã vô cùng bất ngờ, gọi " Mẹ ? Sao mẹ lại ở đây ? "

" Sao mẹ không thể ở đây, con làm gì mà cả buổi tối cũng không về thế ? "

" Con bận chút việc " lúc này anh mới hướng mắt nhìn đến người bên cạnh " Tiểu Ba ? "

" Em và mẹ đã trông anh lắm đấy, mẹ nhất quyết đợi vì muốn gây bất ngờ cho anh đấy " tiểu Ba cười đến híp cả mắt nhìn anh, Khải Trạch nhìn thấy mẹ cũng rất vui mừng, bà nói sẽ gọi Nhiên Nhiên sang để ăn cùng nhau một bữa " Mẹ về khi nào vậy ? "

Anh đến ngồi cạnh mẹ mình, nắm lấy bàn tay bà mỉm cười " Mẹ về hôm qua, muốn đợi con, rốt cuộc cả buổi tối con đều không có về "

Anh vốn muốn hỏi thêm về việc mẹ đã nhìn thấy Vân Hi hay chưa, nhưng bà đã vội nói " Con mau lên phòng thay đồ đi, mẹ gọi Nhiên Nhiên sang đây cùng chúng ta ăn "

Anh mỉm cười đồng ý, sẽ không có chuyện gì cho đến khi bà nói " À này, con gọi nó xuống làm thêm chút đồ ăn đi nhé "

" Dạ ? " Khải Trạch đang tự hỏi, bà là đang nói đến Vân Hi .. phải không ?

Anh không chần chừ lập tức lên phòng tìm cậu " Vân Hi a ~ "

Nghe giọng nói quen thuộc, cậu ngẩng đầu nhìn về phía tiếng gọi " Khải Trạch ? "

Anh bất động nhìn cậu, không cất thêm lời nào " Sao anh lại về giờ này ? Tối qua anh .. " Vân Hi còn chưa kịp hỏi xong người lớn đã chen ngang " Em ở yên trong phòng đợi anh "

Người lớn vừa chuẩn bị rời đi, cậu đã vội níu tay anh " Khải Trạch, sao vậy ? Anh muốn đi đâu ? "

Anh nhẫn nhịn xoay người nhìn cậu " Mẹ làm gì em sao ? " cậu ngẩng người khi anh hỏi thế " Không có, sao anh lại hỏi vậy ?? "

" Em đã khóc ? " Vân Hi vươn to đôi mắt nhìn anh, sau đó mới chậm lắc đầu " Em không có " Khải Trạch vẫn giữ nguyên khuôn mặt khó chịu nói tiếp " Em nói dối tệ thật "

Phải, trước đó cậu đã thấy được sự dịu dàng của mẹ anh đối với tiểu Ba, nên đã có chút buồn, nhưng cậu đã không khóc quá lâu để người khác có thể nhận thấy mà

Khải Trạch bỗng ôm lấy cậu, xoa xoa đầu " Xin lỗi em " Vân Hi đưa tay ôm anh, cảm nhận tình yêu của anh, nhẹ mỉm cười " Chốc nữa Nhiên Nhiên sẽ đến, mẹ muốn mọi người cùng nhau ăn một bữa "

" Vậy em sẽ xuống làm thêm ít đồ ăn "

" Không cần đâu, để anh " Vân Hi lắc đầu dữ dội, rời khỏi cái ôm của người lớn " Không, anh đã rất mệt mỏi .. " cậu đưa tay chạm vào gương mặt anh " Em sẽ làm chuyện đó, anh mau đi tắm đi, em pha nước ấm cho anh nhé ? "

Khải Trạch trong lòng vô cùng khó chịu, anh không trả lời , lần nữa ôm lấy cậu " Được rồi mà, em không sao hết, anh đừng lo "

" Anh sẽ về nhà thường xuyên hơn, em đừng sợ nhé "

Vân Hi giở giọng trêu anh " Em còn tưởng anh đã có đối tượng khác, nên lơ là em chứ " sau đó liền mỉm cười, ấy vậy mà người lớn đã tưởng thật

Anh kéo cậu ra khỏi cái ôm hôn cậu, anh mạnh mẽ miết lấy môi cậu không ngừng, Vân Hi cũng nhớ anh, cậu để mặc anh hôn, người lớn thuận thế liền đem lưỡi níu kéo lưỡi nhỏ, sau đó lại nhanh chóng cắn cắn ở cổ cậu, Vân Hi không thể để mẹ anh nhìn thấy những vết tích trên người, cậu đưa tay đẩy đẩy người anh " Khải Trạch, mẹ còn ở đây, anh đừng làm thế "

Người lớn dừng lại nhìn cậu " Anh sẽ đền cho em, nhé ? " mặt của Vân Hi bỗng hồng lên, cậu mỉm cười nói " Anh đừng có làm bậy, mẹ mà thấy thì không hay đâu "