Tài Sản Của Tôi Là Vân Hii

Chương 59

" Anh chưa bao giờ sợ hãi như vậy Vân Hi à .. " Vân Hi nghiêng người về phía anh, tay đặt ở gương mặt anh, xoa xoa " Xin lỗi nhé, làm anh lo lắng rồi " anh chỉ ngẩng đầu, nhẹ đặt nụ hôn ở trán cậu " Anh yêu em " Vân Hi mỉm cười, ở trong lòng anh gật gật đầu, liền dang tay ôm anh, mất một lúc lâu, cậu ở trong lòng anh, mới lên tiếng " Anh đã rất đau lòng phải không ? " Khải Trạch im lặng không trả lời, anh lặng nghe hơi thở đều đặn của cậu, Vân Hi lại tiếp " Vì đã làm mất con của chúng ta " anh bất chợt nhoi nhói trong lòng, tất nhiên là đau, nhưng cũng không bằng nỗi sợ mất đi cậu, trong lòng lại nhen nhóm sự khó chịu đến cùng cực, anh lúc này mới nhẹ nhàng nói " Không, không phải tại em " Vân Hi bỗng ôm chặt anh hơn, nép đầu vào lòng ngực anh, khẽ thút thít khóc " Xin lỗi " anh ôm lấy cậu liền không nói gì nữa, vì chính điều ấy cũng làm anh không khỏi đau khổ, vậy thì anh biết khuyên Vân Hi thế nào đây ? cuối cùng cũng cùng Vân Hi lặng lẽ rơi nước mắt

Không lâu sau, cả hai đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở của họ vẫn đều đều, họ ôm chặt lấy nhau mà thϊếp đi, phải chăng những lúc như thế này, mới chính là hạnh phúc .. ?

..

Buổi sáng, Vân Hi tỉnh giấc trước anh, cậu vươn đôi mắt đến ánh sáng ngoài cửa sổ, khẽ hít sâu lại thở dài một tiếng, cậu vươn vai ưỡn người trên giường, lúc này mới cảm thấy người bên cạnh vẫn đang ôm mình ngủ say, còn tưởng anh đi làm sớm rồi chứ , Vân Hi nghiêng người về phía anh, chăm chú nhìn gương mặt anh hồi lâu, cậu mỉm cười, nhướng người thơm vào môi anh một cái liền trở về tư thế ngắm nhìn, nhưng lại không nhịn nổi mà thơm má anh thêm một cái

Khải Trạch nhẹ nhấc mi mắt nhìn Vân Hi, môi cũng không khống chế mà nhếch lên, Vân Hi bất ngờ lại có chút ngại ngùng, cậu liền muốn quay lưng về phía anh, nhưng Khải Trạch đã nhanh chóng ôm eo cậu, kéo cậu đến gần mình hơn, liền cúi thấp đầu, Vân Hi đỏ mặt liền muốn nói đến chủ đề khác " Anh .. anh không đi làm sao ? " Khải Trạch lại dụi dụi đầu vào đầu cậu, lắc lắc " Không, muốn được hôn cơ " Vân Hi ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh " Gì .. gì cơ ? " anh lập lại động tác vừa rồi như một con mèo muốn được chủ của nó âu yếm, vuốt ve " Muốn được hôn "

" ... " thấy người nhỏ im lặng, anh lại tiếp " Mau, hôn anh như vừa nãy ý " Vân Hi ngơ ra nhìn cái người đang cuộn tròn làm nũng kia, đây có phải được gọi là bán moe không nhỉ ? " Không hôn sao ? Sao lại hôn khi anh đang ngủ, đến lúc anh thức lại không chịu hôn cơ chứ ? " Khải Trạch tỏ vẻ dỗi hờn với người nhỏ, Vân Hi cũng không nhịn nổi mà bật cười vì người lớn đang vô cùng đáng yêu " Hôn hôn hôn, hôn đi màaa " Vân Hi cố gắng nhịn cười, thơm vào má anh một cái rõ kêu, Khải Trạch đạt được mục đích liền hài lòng, nhưng với anh như vậy còn chưa đủ " Còn chưa đủ " Vân Hi nhìn anh, chu môi nói " Nhưng lúc nãy em chỉ hôn anh có một cái thôi " ra là đã tỉnh dậy từ trước, vậy mà còn làm bộ đang ngủ, làm Vân Hi đỏ cả mặt lên rồi " Hôn thêm đi mà " Vân Hi cuối cùng chịu thua, cậu hoàn toàn bị Khải Trạch đánh gục, cậu lại thơm má thêm một cái, nhìn anh có vẻ hài lòng, nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy " Không đúng, lúc nãy em không chỉ hôn má anh "

Anh hài lòng vì đã lời được một nụ hôn từ cậu, trong lòng có vẻ hớn hở lắm, luôn dụi dụi chờ đợi Vân Hi thơm thêm một cái, Vân Hi dĩ nhiên không thể không làm, cậu nâng mặt anh lên, vừa định hôn vào môi anh thì người lớn đã nhanh chóng vươn người đến ôm lấy cậu, ghì chặt nụ hôn, Vân Hi bất ngờ nhìn anh, Khải Trạch lại không quan tâm, anh chính là chờ đợi nụ hôn từ cậu, phải mất một lúc lâu, anh mới rời khỏi môi cậu, đôi môi của Vân Hi cũng đã sớm đỏ hồng đến sưng lên, anh lại lấy làm yêu thích, hài lòng

" Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng, trễ một chút anh mới đi, nên có thể sẽ về muộn, em ngủ trước, đừng đợi anh " Vân Hi vẫn còn đang rúc mình trong lòng anh, khẽ gật đầu

Một lúc lâu sau, Khải Trạch vẫn còn đang ở trên phòng, thay đồ, cậu đã xuống dưới nhà trước, hương thơm của đồ ăn lan tỏa khắp nơi, khiến Vân Hi cũng có chút đói " Cậu dậy rồi sao ? dì có nấu cháo cho cậu này "

Vân Hi mỉm cười nhìn người đang đứng trong bếp, lễ phép nói " Dì cứ xưng dì gọi con nhé, không cần cậu gì đấy đâu, nghe rất xa lạ " dì giúp việc chỉ nhẹ gật đầu, sau đó liền đem ra một nồi cháo nóng hổi " Dì à, con có thể ăn món khác không ? cả mấy ngày liền đều ăn cháo rồi " Vân Hi vừa dứt lời thì liền có một khuôn giọng dõng dạc cất lên " Không được, em chỉ có thể ăn những món nhẹ thôi " Vân Hi xoay đầu liền nhìn thấy người lớn đang bước trên bậc thang xuống, cậu phúng phính đôi má, năn nỉ " Đi mà, em thật sự ngán lắm rồi "

" Vậy được, nhưng đợi hết hôm nay, anh sẽ cho em ăn " Vân Hi mặc dù đang đói nhưng chỉ nhìn nồi cháo kia liền muốn no ngang, cậu đã ăn suốt mấy ngày ở viện rồi, đến cả hôm qua cũng ăn nốt, bây giờ lại tiếp tục là cháo, nhưng bản thân chỉ có thể gật đầu trước người lớn " anh đi làm đây, ở nhà ngoan nhé, bảo bối " người lớn vừa gọi bảo bối Vân Hi liền xoay đầu nhìn dì, thấy bà đang nén cười, cậu liền liếc nhìn anh " Anh mau đi làm chuyện của anh đi " sau đó liền nhanh chóng đẩy anh ra ngoài, đợi người lớn đi khỏi cậu mới quay trở vào nói chuyện với dì " Dì nấu món khác cho con đi có được không ? con thực sự không ăn nổi "

" Con thông cảm cho dì, nếu dì nấu món khác thì cậu chủ sẽ mắng dì đấy "

" Anh ấy không biết đâu, con sẽ chịu trách nhiệm mà, đi mà dì, con không thể ăn nổi nữa " cuối cùng vì sự tha thiết cầu xin, năn nỉ của Vân Hi đã làm dì giúp việc lay động, bà nấu cho cậu ít canh súp, tuy chỉ có khoai tây, cà rốt, toàn là củ quả cũng còn hơn là phải ăn cả nồi cháo kia

Không lâu sau có người bấm chuông cửa, Vân Hi chạy ra xem, là một cô gái, nhìn có vẻ còn rất trẻ, đang diện một chiếc váy ngắn đứng ở trước cửa, Vân Hi chạy đến mở cửa liền hỏi " Em tìm ai ? "

" Anh cho em hỏi có phải đây là nhà của cậu chủ Khải Trạch không ạ ? "

" Đúng rồi, nhưng anh ấy đến công ty rồi, em có việc gì gấp không, anh sẽ gọi điện cho anh ấy " cô gái niềm nở tươi cười, vẫy vẫy tay từ chối " Dạ không, anh hiểu lầm rồi, em không tìm anh ấy, em tìm mẹ " Vân Hi ngạc nhiên lập lại " Tìm mẹ ? "

" Dạ vâng, mẹ em là người giúp việc cho cậu chủ ấy " Vân Hi hiểu ra vấn đề, cậu mời cô gái vào trong, vừa nhìn cô, người dì liền chạy đến " Xin lỗi con, đây là con gái của dì, nó chỉ đến thăm dì thôi, một lát dì sẽ bảo nó về ngay " Vân Hi không có ý nghĩ ích kỉ như vậy, cậu vội xua tay " Không, không sao đâu dì, em ấy bảo đến thăm dì, cứ để em ấy ở lại đi ạ "

" Cảm ơn con, Vân Hi " cậu mỉm cười liền lên phòng để không gian riêng cho hai người họ " Mẹ đã bảo là đừng đến rồi cơ mà, có biết cậu chủ rất khó tính không ? "

" Con biết, nhưng mà cậu chủ đã đi làm rồi, con mới dám đến đấy ạ " bà có chút sợ khi Khải Trạch biết, chưa xin phép đã cho người khác vào nhà, liền nói " Chỉ lần này thôi đấy " cô con gái lủi thủi theo sau mẹ vào bếp " Con thấy cái anh vừa rồi tính tình rất dễ thương, lại hiền lành, anh ấy là ai vậy mẹ ? "

" Đừng tò mò quá nhiều, mau vào trong phụ mẹ làm việc đi "

" Vâng "