Hậu Cung Của Ta Trong Game Kinh Dị (NP)

Chương 87: Thế giới hiện thực (2)

"Alo? Là tôi, bác sĩ Lương, hôm nay tôi đóng cửa được không? Không phải có chị Ngô rồi sao? Ồ, cô ấy xin nghỉ... Được rồi, hả? Ngày mai anh cũng xin nghỉ..."

Nam nhân nhìn điện thoại đã cúp, có chút khó hiểu nhún nhún vai, sau khi thu thập xong tài liệu chất đống thành núi trên bàn làm việc, anh ta thay áo blouse trắng trên người, tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai cấm dục khiến người ta muốn phạm tội, mũi cao môi mỏng, ngũ quan sắc nét, tựa như đao gọt rìu khắc ra, đáng tiếc không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã vứt sạch gánh nặng của nam thần: "Nhóm này không ai không có vấn đề, ai nấy đều xảy ra chuyện gì vậy? Hình như mấy ngày nay đều tranh nhau xin nghỉ, vội vàng về nhà chúc Tết sao? Nhưng mà còn chưa đến Tết a. Bệnh viện cũng vậy, bình thường đều đông đúc người qua lại, không đến nửa đêm tuyệt đối không thể tan ca, hiện tại lúc này mới 8 giờ đã không có người..."

Anh ta vừa lẩm bẩm, vừa kiểm tra các đèn trong phòng, xác nhận không có mối nguy hiểm an toàn nào thì đóng cửa lại, không phát hiện trong nháy mắt khi cửa đóng lại, khe cửa tối tăm đột nhiên xuất hiện một đôi chân trần xanh trắng, chân kia rất nhỏ, như chân của nữ nhân.

Nam nhân cũng không cảm giác được gì, xách đồ liền đi ra ngoài, trong khi đi, anh ta không quên tắt đèn ở những hành lang mà anh ta đi qua, để lại sau lưng anh ta một mảnh bóng tối. Mặc dù ngoài miệng phàn nàn về hiện tượng kỳ lạ của bệnh viện mấy ngày này, nhưng tâm trạng của anh ta vẫn rất tốt, đã lâu không có tan tầm sớm như vậy, về nhà chơi game thôi!

Nghĩ đến thiết bị trò chơi VR tốt nhất trên thị trường vẫn đang chờ anh ta giải nén ở nhà, còn có trò chơi ngôi nhà kinh dị mà anh ta không có thời gian để chơi đang chờ anh ta, nam nhân nhịn không được phát ra nụ cười ngốc nghếch, cũng may không ai nhìn thấy bộ dáng hiện tại, nếu anh ta không sẽ mất fan ở bệnh viện trong tích tắc.

"Lạnh quá ~ Tôi chơi bùn ở Đông Bắc ~" Chỉ riêng tiếng cười ngốc còn chưa đủ, anh ta lại phát bệnh bắt đầu hát thần khúc trên mạng, đồng thời dựa theo tiết tấu bài hát tắt đèn trên hành lang đi ngang qua.

Khi khu vực này từ sáng chuyển sang tối, một bóng đen mơ hồ bỗng nhiên xuất hiện ở cuối hành lang cách nam nhân khá xa.

"Thật lạnh ~ đêm đông ~" Theo nhịp điệu, nam nhân như một đứa trẻ nhảy nhót đi về phía trước, "Cạch!" Anh ta lại lần nữa ấn công tắc tắt đèn ở hành lang.

Đúng lúc đó, bóng đen tiến về phía sau lưng của nam nhân, tiến đến hơn nửa hành lang.

"Ngàn năm ~ chờ một lần ——"

"Cạch!"

Thừa dịp xung quanh không có người, anh ta hoàn toàn phóng thích bản thân lộ ra bộ mặt thật của trạch nam: "Về nhà ~ Về nhà ~ Hôm nay chị gái kia thật thú vị, ha ha! Trinh nữ mang thai, hóa ra còn có người tín ngưỡng tôn giáo như vậy. Chị ấy hơi ngốc nhưng cũng rất đáng yêu? Chị ấy nói giống như mình thật sự mang thai vậy, không biết lần sau chị ấy có trở lại khám thai hay không ha ha ha..."

Theo ánh đèn cuối cùng ở hành lang tắt đi, bóng đen đã đến gần lưng nam nhân, chỉ chờ anh ta đi qua chỗ ngoặt phía trước, là có thể tiếp xúc gần gũi với gương mặt huyết nhục mơ hồ kia.

Còn có ba bước, hai bước, một bước ——

"A, đột nhiên muốn đi vệ sinh."

Tuy nhiên, nam nhân không đi theo lẽ thường.

Nhìn thấy nhà vệ sinh ở cuối hành lang, anh ta nghĩ rằng trên đường có thể bị kẹt xe, vì vậy dự định xả nước trước cho nên anh ta quay lại nhà vệ sinh. Hoàn mỹ tránh được lộ tuyến bóng đen phía sau, cũng không phát hiện dị thường ở phía sau.

Nam nhân đi vệ sinh rất đơn giản, chưa tới một phút đã xong. Nhưng là một bác sĩ, đương nhiên không giống với đại đa số nam nhân lôi thôi lếch thếch, anh ta có yêu cầu rất cao về vệ sinh, rửa tay phải rửa ba lần, cho nên hơn phân nửa thời gian của anh ta đều dành cho bồn rửa tay.

Giống như bồn rửa tay thông thường, có một tấm gương lớn ở phía trước bồn rửa trong nhà vệ sinh của bệnh viện. Những người đã xem phim kinh dị đều biết rằng gương thông âm dương, nơi có gương sẽ có ma.

Nam nhân vùi đầu nghiêm túc rửa sạch kẽ ngón tay nên không nhìn thấy trong gương lớn trên bồn rửa tay, bóng dáng anh ta đang cúi đầu rửa tay đã biến mất khỏi vị trí anh ta đang đứng, ngược lại biến thành một hồng y nữ quỷ hai mắt phiếm trắng, trên trán có đốm xanh đen của thi thể thối rữa.

Đôi mắt trắng bệch của nữ quỷ không chớp nhìn anh ta bên ngoài gương, đột nhiên giơ tay sờ lên mặt gương, đầu ngón tay màu xanh đen có móng tay đỏ thật dài, viền móng tay sắc bén như dao phẫu thuật, từng tấc từng tấc từ từ đến gần anh ta.

"Đại Hà —— chảy về hướng Đông a!" Nam nhân rửa tay nửa ngày, rốt cục rửa xong, đang định ngẩng đầu nhìn gương, lại đột nhiên bị điện thoại di động vang lên trong túi cắt ngang.

Anh ta có chút bực bội lắc lắc bọt nước trên tay, bất đắc dĩ dùng tay ướt sũng tiếp nhận điện thoại: “Ai vậy? Không có mắt! Không thấy gia đang có việc…” Nhưng mà sau khi nghe được giọng nói đối diện điện thoại, vị ‘ gia ’ này liền sợ hãi, “Ai! Mẹ! Mẫu thân, mẫu hậu, nữ hoàng bệ hạ, con sai rồi… Con sai rồi… Không phải gia, con là cháu của mẹ… A không phải, ngài là mẹ ruột của con…”

Nữ quỷ trong gương đã đưa tay ra khỏi mặt gương, hơn nữa càng ngày càng gần anh ta, đầu móng tay sắc bén của cô ta ở dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng vệ sinh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo vô tình.

“...... Mẹ, con chỉ đùa thôi, mẹ gọi con có chuyện gì không?" Anh ta vẫn như cũ không để ý, cúi đầu gọi điện thoại, mặc cho móng vuốt quỷ của cô ta càng ngày càng gần, "Ai, con không có ý này, mẹ không có việc gì cũng có thể gọi điện thoại..."

Ngay khi toàn bộ nửa người trên của nữ quỷ đều thò ra khỏi gương, đầu ngón tay thiếu chút nữa có thể đâm thủng áo ngoài của anh ta, nam nhân đột nhiên nhắm mắt bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh: "Mẹ đợi lát nữa, con đang ở trong nhà vệ sinh, bị mùi hung đến hoảng, con đi ra ngoài nói với mẹ."

Anh ta cứ như vậy tiêu sái rời đi, để lại nữ quỷ cứng ngắc hóa đá trong gương, duy trì tư thế lúng túng một nửa thân trên ở bên ngoài.

Ánh mắt vô thần của cô ta giật giật, giống như trợn trắng mắt, nhưng bởi vì toàn bộ ánh mắt đều là tròng trắng, nói thật nhìn không ra biểu tình gì.

“Đ* mm.”

Lời này vừa nói ra, có thể thấy đây xem ra là một hồn ma Tứ Xuyên.

Tại thời điểm này cô đã kết thúc một ngày làm việc và trở về nhà.

Cô bị cấp trên lão Tào hẹp hòi bắt được đi muộn, bỏ lỡ boss mới nghe nói đẹp trai phá chân trời trong miệng Gina, bị trừ sạch toàn bộ điểm chuyên cần... Đây đều là những chuyện nhỏ nhặt, ban đầu có lẽ cô canh cánh trong lòng, nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn không để ý nữa, ngày hôm nay trong đầu cô chỉ nghĩ về một điều —— trò chơi kinh dị khả nghi này, rốt cuộc là thật hay chỉ là một giấc mộng của cô?

Vì thế vừa về đến nhà, ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn đã trở về phòng mở máy, khởi động máy tính, trên màn hình thình lình bày ra một phím tắt của trò chơi kinh dị《 Yểm Lâu 》, chẳng qua trong tiểu đồ trước kia là một tòa nhà âm u dưới trăng tròn, hiện tại mặt trăng biến thành màu đỏ.

"Mặt trăng đỏ mọc..." Cô nhịn không được đọc ra tiếng, đồng thời nhấp chuột cùng một lúc.

Lại là màn hình đen quen thuộc.

Nhưng mà sau màn hình đen, xuất hiện cũng không phải là trang chủ trò chơi "Yễm Lâu", mà là một thanh tiến trình rất dài, hiển thị mới tải 0%, cô nhịn xuống bực bội đợi nửa ngày, thanh tiến độ vẫn như cũ bất động.

Vì vậy, cô muốn thoát ra, lại không nghĩ sau khi nhấn phím ESC, giao diện thanh tiến trình đột nhiên bật lên một khung thoại.

"Trò chơi đã được nâng cấp, xin vui lòng kiên nhẫn chờ đợi ..."

Cô thắc mắc, làm thế nào thanh tiến trình đã được nâng cấp vẫn hiển thị 0 phần trăm? Bị lỗi? Hay là thoát ra rồi vào lại.

Vì vậy, cô lại nhấn ESC, khung thoại bật lên lần này hiện thị một dòng chữ khác: " 《 Yểm Lâu 2.0》 đã được mở và không thể thoát được. Để biết thêm chi tiết, vui lòng tham khảo ý kiến Riddle 2.0 Online."

Cô phát hiện ra rằng trên cùng của thanh tiến trình có một dòng chữ nhỏ, viết "Trò chơi đang tiến hành", và ở góc dưới bên phải cũng viết một dòng chữ nhỏ "Riddell 2.0", nhưng logo là màu xám, nhấp chuột cũng không thể mở.

Cô tức giận suýt ném con chuột - đang giỡn với cô hả?! Phần mềm lưu manh, nâng cấp mà không có sự đồng ý của cô, dịch vụ khách hàng không thể liên lạc! Rác rưởi!

Nếu trò chơi không thể thoát ra, cô chỉ có thể mạnh mẽ tắt máy đi nấu cơm.

Ngay khi cô rời khỏi phòng, con chuột của cô đột nhiên di chuyển, vỏ nhựa màu trắng rõ ràng xuất hiện một dấu tay nhỏ màu máu, nhỏ đến nỗi chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đó là một đôi bàn tay của con người, không phải dấu chân mèo.

Mà máy tính vốn đã tắt máy đột nhiên sáng lên, thanh tiến độ trò chơi Yểm Lâu xuất hiện trên màn hình, tiến độ tải không biết từ khi nào đã biến thành một phần trăm.