Màn đêm rốt cuộc buông xuống, trong lúc chờ đợi cô mong nhớ anh không dứt.
Học sinh học ngoại trú đi về nhà, học sinh trọ ở trường cũng trở về ký túc xá, cô đặt tai lên ván cửa thư phòng nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang biến mất, vì thế quang minh chính đại đi vào phòng học, quả nhiên tiên sinh còn ở đây.
Anh cúi đầu kiểm bài, nghe thấy có người tiến vào cũng không có ngẩng đầu: “Nhạc Trạch Giai, cậu lại kéo dài công việc thì viết sáu vạn chữ đi.”
A nga, xem ra tiểu tiên sinh so với tưởng tượng của cô, tâm còn muốn tối hơn, sáu vạn chữ! Để cho bọn họ viết đi, vừa đúng lúc đừng tới quấy rầy chuyện tốt của mình và tiên sinh. Cô thò lại gần, cũng không lên tiếng, chỉ lén lút thổi lên gáy tiên sinh một hơi.
“Nhạc Trạch...,” Việt Cảnh Hành tập trung kiểm bài, thình lình bị đánh gãy như vậy, là tượng đất cũng có ba phần hỏa khí. Huống chi trước khi tan học cái người này từ đầu đuổi theo anh hỏi về chuyện của cô đã lâu, người mù cũng nhìn ra được cậu ta có ý tứ gì. Nhưng anh không đề phòng quay đầu, lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô.
“A, thật ngại quá, tôi có thói quen gọi người như vậy.” Cô nhấp miệng, một bộ dáng áy náy.
Anh lúc này mới chú ý tới sắc trời ngoài cửa sổ đã gần tối, mới gỡ mắt kính gọng vàng xuống xoa xoa thái dương: “Không sao, tôi tưởng trò đùa dai của học sinh trong lớp. Cô nương đói bụng không? Tôi dẫn cô đi nhà ăn, tuy rằng không ngon giống như đồ ăn ở bên ngoài, nhưng cũng có thể cho vào miệng.” Càng thuận tiện giới thiệu danh phận của cô cho đồng nghiệp…, miễn cho mấy cái đứa nhãi ranh đó mơ ước.
Cô giống như vô tình mà vươn lưỡi liếʍ liếʍ môi, giương mắt nhìn thẳng anh: “Cảnh Hành.”
Cảm giác được ngữ khí của cô không thích hợp, thần sắc Việt Cảnh Hành nghiêm túc nhìn về phía cô.
“Anh thật sự không biết hay là giả không biết a,” Cô oán trách nói, duỗi tay nắm lấy tay phải nhỏ dài hữu lực của anh, tấm tắc, một đôi tay hạ bút thành chương thật đẹp nha, ngữ điệu yêu kiều nói, “Em đói bụng, muốn ăn cái gì? Hả?”, cô nắm lấy tay tiên sinh tham nhập vào địa phương thần bí ướt dầm dề.
Ngón tay thon dài của anh đυ.ng tới cánh hoa dính nhớp một khắc kia, hạ thể của cô lại dâng lên một đợt sóng triều, xối ướt đẫm bàn tay anh.
Việt Cảnh Hành tức khắc ngây dại, bất đồng với mấy cái Lăng Đầu Thanh (chỉ những người không có đầu óc, chỉ phán đoán lung tung, không biết đúng sai) trong lớp không kinh nghiệm đối với việc nam nữ chỉ biết một mà không biết hai, ở Pháp anh được đào tạo sâu hơn, đối việc này hiểu biết không ít, tuy rằng ngày thường giữ mình trong sạch, nhưng anh đã từng tham gia các hội nghị phổ cập tính phát triển của khoa học và xem qua các loại tranh, tượng điêu khắc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lý luận tri thức của anh vô cùng phong phú. Tỷ như, anh hiện tại khẳng định địa phương ngón tay anh tham nhập là âʍ đa͙σ nữ nhân.
Nếu muốn anh viết một bài luận văn dài về cấu tạo và chức năng của âʍ đa͙σ, anh có thể hoàn thành dễ dàng, nếu yêu cầu anh vẽ ra bản đồ giải phẫu từng cơ quan âʍ đa͙σ anh cũng có thể vẽ lưu loát liền mạch, nhưng… Cô cảm giác được ngón tay anh muốn rút ra khỏi hạ thể, vội không ngừng kẹp, vô số nếp uốn mềm mại gắt gao bao bọc ngón tay của tiên sinh, không cho anh rời khỏi: “Em đêm qua đã thử phương pháp anh nói, nhưng không thể thực hiện được, sau đó em phát hiện lần trước sở dĩ em trở về là vì năng lượng không đủ. Một mình em thì không được, muốn ~”
Nói xong, cô đỏ mặt tiến đến bên tai tiên sinh nhẹ giọng nói: “Một người nam nhân, giúp em ~” đồng thời, cô cố ý mềm mại ngã xuống ở trên người tiên sinh, cánh môi cắn vành tai anh, bắt đầu vặn eo nhỏ. Cái mông ngồi trên người anh, phát hiện nửa người dưới của anh nhô lên một khối nóng cháy có thể cảm nhận thực rõ ràng.
“Cô nương, nhưng mà... ” Việt Cảnh Hành còn muốn giãy giụa, cô nhướng mày, xem ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ vẫn chưa đủ, cô đơn giản thò mặt qua lấp kín môi anh.
“A… Cảnh Hành, nếu anh không muốn, em cũng không miễn cưỡng. Nhưng em khả năng sẽ phải trở về…” Cô buông môi anh ra, nhìn ánh mắt anh càng ngày càng thâm thúy, cô quyết định phải ra một đòn nghiêm trọng mới có thể đem da dê của cái người thân sĩ này lột xuống, lộ ra bản chất lang sói, “Kỳ thật, tìm người khác cũng có thể…” Vừa nói, cô làm ra vẻ muốn rời đi, rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt mang theo một trận rùng mình.
“Ha? Em muốn tìm ai?”
Việt Cảnh Hành kéo cô trở về trong lòng ngực, làm cho cô không thể không nhìn thẳng đôi mắt anh, trên mặt anh lại xuất hiện tươi cười giống buổi sáng làm cô sởn tóc gáy, rõ ràng vẫn là ôn tồn lễ độ, ngữ khí cũng chưa thay đổi, tiềm thức của cô ngầm căng thẳng.
“Chu Văn Hàn, hay là Nhạc Trạch Giai? Hử?” Tiên sinh cười càng thêm ôn hòa, bàn tay lại một khắc không ngừng, quen cửa quen nẻo mà một đường dọc theo đùi sờ vào chỗ thần bí của cô, nguyên bản ngón tay dùng để kiểm tra bài lạnh băng sau khi dò xét đi vào trong tiểu huyệt, được tiểu huyệt che chở ấm áp hẳn lên, thậm chí anh không thầy dạy cũng hiểu mà bắt đầu moi đào, “ Hay là … Một ngón còn chưa đủ?”
A a a! Lần này đòn nghiêm trọng hữu hiệu quá mức đi! Có phải nhân cách hắc ám mà tiên sinh che giấu đều bị kích phát ra rồi không? Cô thở hổn hển mềm mại ngã xuống dưới động tác một chút cũng không thân sĩ của anh, đôi tay không tự chủ được mà quàng sau cổ anh.
Tiên sinh lúc này rút ngón tay ra, bế cô lên trên bục giảng, mặt hướng chỗ ngồi anh, hai chân cách mặt đất, anh nhấc lên một góc trường bào, đem quần kéo xuống một chút, phóng xuất ra côn ŧᏂịŧ đỏ nhạt lớn đến khủng bố, đan xen gân xanh che kín mặt trên của côn ŧᏂịŧ, lỗ nhỏ trên đỉnh tràn ra chất lỏng ướt dầm dề,phần đầu đáng sợ ở dưới tầm mắt cô thỉnh thoảng nhảy lên, hiển nhiên đã nghẹn thật lâu.
Cô không kiềm được nuốt một ngụm khí lạnh, hạ thể co rút.
Em là một thiếu nữ ngoan ngoãn nha, em chọc sai người rồi, đại gia hoả của anh to như khuỷu tay sao có thể đi vào a!
Nhưng mà mật huyệt của cô không cho rằng như vậy, nó chẳng những vi phạm tâm tư chủ nhân, còn tham lam mà chảy ra càng nhiều nước miếng, làm ướt bục giảng của tiên sinh.
Tiên sinh cười như không cười mà nhìn chằm chằm cái "Miệng" thèm thuồng lúc đóng lúc mở của cô, lại ngẩng đầu hài hước mà nhìn cô liếc mắt một cái, nâng côn ŧᏂịŧ dùng sức cắm đi vào.
Thịt non mật huyệt bị anh lỗ mãng chen vào, huyệt khẩu bị cắm đến độ biến hình, cánh hoa bị chống đến cực hạn trở nên có chút trong suốt, ủy ủy khuất khuất mà bao bọc lấy gốc côn ŧᏂịŧ.
Cô bị động tác anh mạnh mẽ mãnh cắm vào hoảng sợ, tiếp theo anh lại bất động.
“Đủ rồi ? Hửm?” Việt Cảnh Hành vẫn là bộ dáng thân sĩ kia, mặc cho ai nhìn thấy tiên sinh cũng cảm thấy anh là một người trọng thể diện, nhưng mà hung khí của chính cái người trọng thể diện đang cắm ở trong tiểu huyệt của một cái nữ tử yếu ớt, dự mưu dùng kɧoáı ©ảʍ đem cô ấy lăng trì.
Sau khi cảm giác trướng đau do mới vừa bị cắm qua đi, tiểu huyệt của cô tham lam khó nhịn mà hút côn ŧᏂịŧ lớn, hận không thể khiến anh nhanh chóng động một cái ngăn ngứa, cô dự đoán được tiên sinh là sói đội lốt cừu, lại không dự đoán được con sói này không muốn ăn sơn dương ngay, lại muốn ăn dấm trước rồi nói sau, nhất thời không như cô tính toán, cô vội vàng hiến hôn trấn an, ngậm lấy cánh môi sau đó đầu lưỡi dò xét đi vào, quấy rối anh, anh cũng không kháng cự, chỉ nhìn cô, ám quang hai mắt màu hổ phách chớp động.
Cô thấy anh vẫn như cũ không dao động, có chút nhụt chí mà muốn rời khỏi, lại bị anh đảo khách thành chủ công chiếm môi lưỡi, sau một phen kích động hôn, cô thở hồng hộc, một tia chất lỏng từ khóe miệng chảy ra, hai má ửng đỏ, hai tròng mắt ẩm ướt.
“Nói đủ rồi là được.” Việt Cảnh Hành dán chóp mũi vào cô, dụ hoặc nói.
Cô nước mắt lưng tròng mà từ hàm răng gian nan nói ra hai chữ: “Đủ……”
Vừa dứt lời, anh liền hung hăng mà đảo lộng, cắm đến cô một Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên, chỗ giao tiếp giữa hạ thân không ngừng phát ra âm thanh dâʍ ɭσạи “Bạch bạch bạch”, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt cũng bị đảo thành bọt biển trắng, tao huyệt không ngừng bị côn ŧᏂịŧ ra vào khiến dâʍ ɖị©ɧ trào ra dính ướt trứng dái, trứng dái lại đánh lên khiến cúc huyệt phản xạ ra ánh nước.
Cô bị thao sảng không chịu được, lại có chút ăn không tiêu, hoa tâm bị đỉnh đến cuối, anh còn muốn nhập sâu hơn chút, vì thế qυყ đầυ thật lớn đỉnh một chút mở cửa tử ©υиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô chảy ra nước mắt sinh lý.
“Không… Đừng mà… A a, a không muốn…, Cảnh, ân a a, Hành!”
Dưới một phen cuồng cắm mãnh liệt, cô thực mau muốn cao trào, kɧoáı ©ảʍ quen thuộc đang muốn leo lêи đỉиɦ núi, tiên sinh lại dừng lại.
“Về sau, loại sự tình này chỉ tìm anh.” Việt Cảnh Hành chăm chú nhìn cô nước mắt lưng tròng, biểu tình nghiêm túc “Có thể chứ?”
Cô bị cái loại cảm giác cao trào chưa đến nơi đến chốn này bức sắp điên mất rồi, không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, nói thật nếu lúc này mặc kệ anh hỏi cái gì cô đều sẽ đáp ứng, ngay cả khi anh cầu hôn cũng không chút do dự đồng ý.
Lấy được hồi đáp khẳng định của cô, Việt Cảnh Hành lúc này mới lộ ra tươi cười, anh không chút nào bủn xỉn mà làm cô một thân triều phun, lúc sau lại thao mấy trăm lần mới không nhanh không chậm mà bắn sâu trong tử ©υиɠ cô.
Cô mệt mỏi rã rời mà được anh sửa sang lại quần áo, sau đó được anh ôm vào phòng ngủ của anh ở đối diện, đang lúc anh đem cô bỏ vào trong chăn, khi anh hôn cô một ngụm nói muốn đi nhà ăn, cô quàng cổ anh kéo xuống: “Nói! Anh rốt cuộc ở Pháp từng có bao nhiêu diễm ngộ? Bằng không sao có thể kiên trì lâu như vậy?” Ngoài kiên trì, trừ bỏ độ kéo dài, càng có rất nhiều… Anh thế nhưng có năng lực chờ đến cô khuất phục mới động côn ŧᏂịŧ, còn có thể giữa lúc làʍ t̠ìиɦ dừng lại, nếu mà là Tiêu Bạch cậu ta sẽ chịu không nổi.
Tiên sinh bất đắc dĩ mà cười: “Không có, đây là lần đầu tiên.”
Cô kinh ngạc trừng lớn mắt: “Sao có thể?”
Tựa hồ là cảm thấy ván đã đóng thuyền, anh cũng không hề cất giấu tâm tư mình: "Anh trước kia gặp loại tình huống này, nhẫn nhẫn một chút sẽ vượt qua, chỉ là gần nhất, số lần nhẫn có chút nhiều.” Cái lần gần nhất, hiển nhiên là chỉ mấy lần gặp cô về sau.
Cô nghe xong vui vẻ hôn hai má anh một cái: “Cho nên, anh chưa từng tự an ủi?”
Anh trầm hạ thân mình hôn môi cô, không thỏa mãn mà đòi lấy càng nhiều: “Ừm… Trước đây cảm thấy không cần thiết lãng phí thời gian tinh lực cho việc này, sau… Là cảm thấy, nếu nghĩ về em mà làm chuyện này, sẽ làm bẩn em.”
"Em không cảm thấy vậy! Về sau anh yên tâm lớn mật mà làm! Em ủng hộ anh! Còn có thể hữu nghị cung cấp nội y! Thuận tiện nói một câu, em phát hiện anh giấu kiện trường bào kia ở tủ quần áo nha ~” Cô cười giảo hoạt.
Trên mặt tiên sinh lại lộ ra biểu tình cười như không cười: “Hiện tại có em ở đây, anh còn cần tự mình an ủi sao?”
Cô vỗ đầu một cái, đúng nha, hình như là như vậy, đang muốn tự hỏi, lại bị tiên sinh đè xuống đóng đinh tại giường, mắt thấy tình huống không ổn, anh bỗng nhiên bứt ra đứng lên.
“Trước tha cho em, anh muốn đi nhà ăn, em muốn ăn cái gì không?”
Cô mới vừa chạy thoát uy hϊếp, ỷ vào anh vô pháp làm cô, tính xấu không đổi lại tiện tiện mà vén lên tới: “Em là nữ quỷ, muốn hút tinh khí của anh ~”
Tiên sinh trên mặt lộ ra mỉm cười ẩn nhẫn: “… Chờ anh trở lại.”
Thao chết em!