Tư duy chết một giây, đôi mắt của cô phát sáng có thể so sánh với sấm chớp—— chẳng lẽ tiên sinh anh ấy, cũng đối với cô có ý tứ!!!
Ai ~ thích liền phải lớn tiếng nói ra! Làm gì cất giấu? Nếu là nói ra cô không còn giả vờ rụt rè a! Đêm nay trực tiếp liền viên phòng với anh a!
Cô ôm trường bào tràn ngập tao hương ở giữa giường, một bên kêu rên ,bỏ lỡ cơ hội rất tốt, một bên điên cuồng mà lăn lộn, lăn đến đầu đều hôn mê mới dừng lại, rồi lại nhìn chăm chú trường bào trong tay, tràn ngập vết ố màu vàng, đại não trải qua kịch liệt quay cuồng thế nhưng vận chuyển kỳ tích.
Hắc hắc hắc… Tiên sinh muộn tao như vậy… Có thể hay không lấy cái trường bào này trải qua cái gì… Sự tình không thể miêu tả đi… Cô nội hàm mà cười, dù sao đêm nay cũng không ngủ được với tiên sinh, ngủ với tiên sinh hay ngủ với quần áo tiên sinh cũng tạm chấp nhận, hai người uống cùng một cái ly gọi là gián tiếp hôn môi, ngủ cùng kiện quần áo đó có phải hay không có thể gọi là gián tiếp làʍ t̠ìиɦ? Nghĩ như vậy, cô cởi sạch quần áo lăn vào chăn, cảm quan cảm thấy thẹn cùng hormone song trọng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thể trở nên phá lệ mẫn cảm. Cô nhắm mắt lại tưởng tượng tiên sinh đè ở trên người của cô, hơi thở dễ ngửi của anh đem toàn thân cô đều bao phủ, đầu lưỡi liếʍ hôn ngực cô, thô lệ cọ xát núʍ ѵú ướt mềm nhô lên cao ngất của cô, làm hạ thân cô tức khắc quân lính tan rã bắn ra ào ạt, không khỏi hung hăng kẹp lấy eo anh, bức quái vật khổng lồ nóng cháy gần sát tiểu huyệt dâʍ đãиɠ nóng bỏng tham lam đưa đẩy… Trong tưởng tượng thời điểm côn ŧᏂịŧ tiên sinh đâm tiến âʍ đa͙σ, cô đem kia kiện áo xanh kia kẹp ở giữa hai chân, tự lực cánh sinh mà dùng vải dệt thô ráp xoa nắn âm đế, xoa nắn chưa được vài cái, tiểu huyệt của cô căng thẳng, dâʍ ŧᏂủy̠ trút xuống nháy mắt ướt sũng quần áo.
*Muộn tao: Chỉ nam nhân bề ngoài xa cách, khó tiếp cận, kỳ thật tình cảm nội tâm mãnh liệt như lửa.
A… Cô tưởng tượng tiên sinh làʍ t̠ìиɦ với cô thỏa mãn kẹp chặt kiện trường bào xui xẻo kia, rơi vào giấc ngủ mơ thơm ngọt.
Ai… Giống như đã quên thứ gì?… Sao… Mặc kệ… Trời đất bao la ngủ là lớn nhất… Hô… Hô… Ân? Thời điểm lại khôi phục ý thức, cô đột nhiên nhớ tới chính mình trước khi ngủ quên mất cái gì, không phải nói là không ngủ sao?! Nhưng mà vẫn là nhịn không được mà ngủ rồi… Cô sống không còn gì luyến tiếc mà mở mắt ra, nhìn thấy quả nhiên là trần nhà phòng học —— a đợi một lát? Vì cái gì là phòng học? Cô nhớ rõ chính mình ngủ ở thư phòng lầu hai.
Giây tiếp theo, một khuôn mặt tuấn tú ngũ quan thâm thúy mang theo phong tình dị vực xuất hiện trong tầm mắt của cô, làm cô không hiểu sao cảm giác có điểm quen mắt —— này không phải là học sinh trong lớp của tiên sinh sao? Lần trước bị lừa làm bài tập chính là cậu, bị tiên sinh phạt viết văn 5000 chữ trình bày và phân tích cũng có cậu, tên giống như kêu, Nhạc cái gì, Trạch Giai?
Chỉ thấy khóe miệng cậu khơi mào một nụ cười xấu xa, dùng hai ngón tay kẹp lấy cằm cô khinh bạc, một đường đi lên đυ.ng môi cô một chút —— sở dĩ nói đυ.ng, là bởi vì cậu trừ bỏ môi tiếp xúc ở ngoài, cái gì cũng chưa làm, không liếʍ môi cũng không duỗi đầu lưỡi, đồng thời đem răng cách môi thịt chạm vào môi cô đến sinh đau —— sau đó tư thế như một ác bá mười phần bất lương đùa giỡn phụ nữ nhà lành đối với cô nói: “Nữ nhân, cô là của tôi! Dám mặc lẳиɠ ɭơ như vậy câu dẫn nam nhân, hôm nay tiểu gia cưỡi cô ba ngày ba đêm làm cho cô không thể xuống giường được!”
Đối với tình thế phát triển này vượt qua lý giải của cô, cô trầm mặc một lúc lâu… Sau đó cô dừng lại toàn bộ hành trình, dò ra ngoài màn hình một phen nhéo tác giả ngực lép rít gào: “Cô mẹ nó có phải bị cậu ta bắt được thể yếu điểm?! Tôi muốn chính là tiên sinh! Không cần cái người bị bệnh hoang tưởng đã giả vờ mình là Mộ Dung Vân thứ hai còn giả vờ không tốt!”
Liều chết mới từ trong ma trảo của cô cứu lấy Âu phục, tác giả quay đầu giả chết: Ha hả, cô không mở hậu cung, người đọc ba ba như thế nào sảng! Người đọc ba ba khó chịu, cô liền chờ tiến phòng tối đi. Mèo bị tráo cũng là mèo a! Dám đυ.ng đến Âu phục quý giá của tôi, chờ xem, ngược chết cô… “ Tôi nghe được!” Cô còn không có rống xong đã bị tác giả một chân đá trở về màn hình, lại đối mặt cái tiểu sắc quỷ tuyên bố xong chủ quyền liền bắt đầu giở trò với cô.
Nhưng mà cái ác bá này tựa hồ là ngay cả nữ nhân hay lý luận chủ nghĩa nữ nhân cũng chưa kiến thức qua, cậu tách đùi cô cả buổi, lại chỉ là đối với nơi riêng tư của cô hai mắt tỏa ánh sáng, trong miệng còn lẩm bẩm, nghiêm trang mà giống ở đọc sách: “… Mười bảy sờ… Cỏ tranh mương… Thập Bát Mô… Dường như hồ Hồng Trạch nước gợn mấy ngày liền…”
Cô vừa định một chân đá văng cái người xướng Thập Bát Mô giống như đứa ngốc này, bên tai liền truyền đến tiếng tác giả uy hϊếp: “Hôm nay nếu cô không công lược cậu ta, ngày mai tôi liền bỏ hố làm cô cùng cậu ta ở đây cả đời! Nam thần cô cũng không cần nghĩ tới!”
…mmp, xem ra phải dạy nhóc con như thế nào thao chính mình, lại phát triển như vậy về tiểu thuyết này nên sửa tên kêu chậu thịt hằng ngày dạy xử nam tính… “A?” Thanh âm tác giả thanh âm lại vang lên tới, “Tên này không tồi a, khen thưởng cô chương sau đẩy được nam thần.”
Người luôn là không có lợi thì không dậy sớm, có hi vọng, cô tức khắc khí thế tăng lên, nửa nằm, một chân dẫm lên ngực màu lúa mạch của Nhạc Trạch Giai, ân hừ ~ tuy rằng người ngốc nhưng cơ bắp vẫn rất tuyệt.
Sau khi cậu bị đánh gãy, ngẩng đầu bất mãn mà nhìn cô, cô nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Muốn làm tôi? Vậy ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi, chị đây làm cho cậu xem cái gì mới kêu là ‘ làʍ t̠ìиɦ ’.”
Tác giả ở ngoài màn hình ăn khoai lát xem náo nhiệt sợ tới mức khoai lát đều rớt: A nga… Giống như không cẩn thận mở ra cái chốt nào đó.
Nhạc Trạch Giai khóe miệng cười xấu xa còn không có rơi xuống, cả người liền ngây dại, vầng sáng rực rỡ của ác bá bất lương nháy mắt tan vỡ, lộ ra gương mặt thật Husky ngốc.
Khí tràng S toàn bộ khai hỏa, cô không kiên nhẫn chờ, dứt khoát dùng sức trên chân đá cậu lui về phía sau vài bước, cậu khống chế không được mà nằm ở trên bàn học, Nhạc Trạch Giai chân tay luống cuống mà nhìn cô từng bước một tới gần, thế nhưng không lựa lời mà nói một câu: “Cô, cô đừng có lại đây!”
Lời vừa ra khỏi miệng cậu liền hối hận, chết tiệt! Lời này như thế nào nghe như đàn bà vậy! Nội tâm cô đã cười phun, trên mặt vẫn giả vờ sói đuôi to: “Nga? Tôi liền phải lại đấy, cậu có thể làm gì tôi? Gọi người sao? Ha hả, cậu kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu đâu!”
Vừa dứt lời, cô liền cởϊ qυầи cậu xuống, móc ra đại điểu nhi đã sớm nghẹn đến mức khó chịu, rất đẹp màu hồng phấn, chính là kích cỡ có điểm không hợp —— xin hỏi, một cái siêu đinh ốc size L như thế nào tiến vào đai ốc size S? Online chờ gấp.
Cô ý đồ một tay nắm lấy cán phấn hồng, lại phát hiện còn có hơn một nửa lộ ở bên ngoài, nhìn đến khó xử thần sắc của cô, tiểu tức phụ mới vừa rồi còn ủy ủy khuất khuất Nhạc Trạch Giai cái đuôi lúc này nhếch lên, ngửa đầu vẻ mặt thần khí: “Dươиɠ ѵậŧ của tôi lớn đi! Hừ ~ nói cho cô biết, tiểu gia chính là đại thiếu gia Tào Bang lớn nhất thành phố S! Theo gia, bảo đảm cô mỗi ngày ăn sung mặc sướиɠ! Thế nào?”
Đại thiếu gia một bên ngửa đầu, ánh mắt lại thường thường mà trộm quét về phía cô, còn một bộ dạng cho rằng cô không phát hiện cậu ngốc, cô tức đến bật cười, trên tay dùng một chút lực, đại thiếu gia liền đau gào lên, dùng mắt cẩu màu nâu ướt dầm dề vô cùng đáng thương mà nhìn cô.
Bị cậu nhìn đến có điểm áy náy, cô an ủi bằng cách loát động vài cái, côn ŧᏂịŧ vừa mới còn có chút muốn héo rút đi xuống lại lên tinh thần, ở trong lòng bàn tay cô nhảy đánh vài cái, chỗ đỉnh qυყ đầυ hình dạng đẹp mắt tràn ra một chút thanh dịch, cô cúi đầu liếʍ mắt mã một chút, đại gia hỏa hưng phấn mà tràn ra càng nhiều thanh dịch, tấm tắc, Nhạc Trạch Giai lúc này cúi đầu khát vọng mà nhìn chằm chằm cô thật là khó lường vươn cái lưỡi dâʍ ɭσạи côn ŧᏂịŧ, môi khép mở vài lần, muốn nói gì.
Cô đơn giản thỏa mãn tâm nguyện đại thiếu gia, một ngụm nuốt vào cây kẹo que lớn dọa người, nhưng dù đã đỉnh cổ họng vậy mà còn có hơn phân nửa ở bên ngoài miệng, cô không khoẻ mà muốn nhổ ra, lại bị cậu đột nhiên đỉnh lộng cắm vào trong cổ họng.
“A!” Đại dươиɠ ѵậŧ lần đầu tiên toàn bộ tiến vào thịt mềm ấm ấp ẩm ướt đến như vậy, Nhạc Trạch Giai kí©ɧ ŧɧí©ɧ hét to một tiếng, cậu càng cắm càng nhanh, cơ hồ muốn cắm vào dạ dày, cô chịu tội, bị thao ghê tởm buồn nôn không nói, còn phải khống chế hàm răng sẽ không đυ.ng đến cái côn ŧᏂịŧ mới lớn này, bằng không không cẩn thận đυ.ng trúng một cái, nửa đời sau của cậu ta khả năng thật sự đến ăn vạ cô.
Bất quá may mắn xử nam lần đầu tiên sẽ không quá dài, đại khái cắm trăm cái cả người cậu vừa rúc ra, bắn ở trong miệng cô, cô khụ vài cái, cuối cùng cô đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ cậu tích góp mười mấy năm bắn ra tràn đầy nuốt một ngụm đi xuống.
“…(⊙o⊙)!” Nhạc Trạch Giai mới vừa bắn xong tinh thỏa mãn trên mặt hiện ra khϊếp sợ, còn, còn có thao tác như vậy!
Hừ, nhóc con, bữa tiệc lớn chân chính còn chưa có bắt đầu đâu, nhưng thật ra ăn rau trộn ăn một cái đã no một nửa. Cô đứng lên, nhảy lên ngồi lên bàn đối diện cậu, hai chân tách ra, lộ ra đã tiểu huyệt sớm ướt rối tinh rối mù, hướng Nhạc Trạch Giai vẫy tay.
Cậu lại một lần nữa lộ ra mắt cẩu, bất quá lần này là phối hợp với biểu tình chảy nước dãi ba thước, cô vẫy tay một cái liền phe phẩy cái đuôi chạy như bay lại, không thầy dạy cũng hiểu mà ngồi xổm xuống bắt đầu liếʍ láp nơi riêng tư của cô, bất quá cùng hôn môi giống nhau, trừ bỏ liếʍ cánh hoa bên ngoài cái gì cũng đều không biết, cô bị cậu càng liếʍ càng dục hỏa đốt người, cuối cùng trực tiếp giơ tay đem cậu đẩy ra: “Đừng liếʍ, dùng dươиɠ ѵậŧ!”
Nhạc Trạch Giai lúc này phá lệ nghe lời, đĩnh côn ŧᏂịŧ lớn như của gấu lại bắt đầu đứng thẳng ngơ ngác mà hướng mật động đâm, nhưng mà đâm ba lần đều không có cách nào đi vào được, có một lần qυყ đầυ đυ.ng vào âm đế, gắng gượng góc cạnh đυ.ng đến cô trực tiếp triều xuy, dâʍ ŧᏂủy̠ bắn lên cậu, thân thể ướt dầm dề va chạm ra âm thanh “Bạch bạch bạch”.
Cô mới vừa triều xuy xong tâm tình không tồi, lười biếng chỉ đạo cậu nói: “Cậu dùng tay sờ sờ, đem hai cánh môi bên ngoài lật ra, bên trong có phải hay không có thể sờ đến một cái lỗ nhỏ.”
Cậu vì thế làm theo lời cô nói, dùng tay ở bên ngoài tiểu huyệt moi đào hồi lâu, rốt cuộc cắm vào được một đốt ngón tay, được đến cô khẳng định trả lời, Nhạc Trạch Giai hưng phấn mà dùng tay cầm côn ŧᏂịŧ chậm rãi nhét đi vào, thời điểm cuối cùng toàn bộ cắm đi vào, hai người đều không khỏi phát ra thở dài thỏa mãn.
Cô là gấp, cậu là sảng khoái.
Mới nếm đến tư vị bữa ăn chính một chút, cậu thực tủy biết vị bắt đầu va chạm, eo cẩu thon chắc bay nhanh mà trước sau đong đưa, côn ŧᏂịŧ lớn hung hăng mà ở huyệt đảo lộng, chỉ hận không thể đem túi con cháu cùng cắm vào đi.
Cô ngay từ đầu bị kích cỡ thật lớn của nhục hành thao có khổ không nói nên lời, lại cắm mấy trăm cái, cảm giác được thực cốt thú vị, kɧoáı ©ảʍ theo động tác cắm làm của cậu nhanh hơn dọc theo tuỷ sống của cô một đường bò lên, côn ŧᏂịŧ lớn thao đánh vào tử ©υиɠ, một phát lại một phát đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đến tràn đầy tử ©υиɠ nhỏ, cô lại một lần triều xuy, lần này bất quá phun ra trừ bỏ dâʍ ŧᏂủy̠, còn có rất nhiều chất lỏng màu vàng nhạt.
Nhạc Trạch Giai bị phun một thân nướ© ŧıểυ một chút cũng không tức giận, ngược lại vui vẻ mà dùng miệng cọ cọ đầṳ ѵú cô, sau đó một ngụm cắn, hàm hàm hồ hồ mà nói: “Xem đi! Tiểu gia đều đem cô thao ra nướ© ŧıểυ, đại dươиɠ ѵậŧ của gia có phải hay không lợi hại nhất!”
Được hầu hạ thực thoải mái cô cũng lười quản miệng ba hoa của cậu, tiểu huyệt một kẹp, côn ŧᏂịŧ bên trong lại biến ngạnh.
Lại là một đêm làʍ t̠ìиɦ thứ n không đề cập tới.