Editor:
Waveliterature Vietnam
Đạt Tư thanh âm rất thấp, giọng lộ ra vẻ yếu ớt, rõ ràng, vừa bị một nhát kiếm như vậy, đã giảm bớt một nửa sức lực.
Khi mọi người nhìn anh ta, họ dường như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, họ bị gián đoạn bởi sự phấn khích đến từ bên cạnh:
"Hạ Nặc đại nhân! Đại nhân đã trở lại rồi!"
Sau đó, chỉ thấy một bóng người từ trên sườn núi vọt xuống. Thiếu niên Cơ Đức cũng thình lình xuất hiện trước mặt anh ta. Anh ta nhìn thấy Đạt Tư sững sờ trên mặt đất, quỳ xuống và vỗ nhẹ vào đầu đối phương và hét lên.:
"Thích đúng không? Kiếm sĩ sẽ không thắng được ngươi sao. Tránh đao rất giỏi không phải sao? Có phải vậy không? Bây giờ thì thế nào? Hả?"
Có thể nói, không có gì khác, anh ta như rất tức giận muốn chế nhạo trả thù, gương mặt mệt mỏi của Đạt Tư ngay lập tức tối sầm lại, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, muốn giãy dụa đứng lên, nhưng kết quả là thân thể đang không có sức lực, bị Cơ Đức dễ dàng một cước, "Bẹp" một tiếng, lại ngã xuống vũng bùn đất.
"..."
Hạ Nặc cũng có điểm không tán thành, nhưng sau khi nhìn thấy vết thương khủng khϊếp trên bụng Cơ Đức vẫn không ngừng chảy máu, anh ta không nói gì, chỉ vỗ vai đứa trẻ này và bảo anh ta nghỉ ngơi. Rồi anh ta liếc nhìn Đạt Tư và cau mày: "MR · 1?"
Đạt Tư đang phải đè nén cảm giác muốn gϊếŧ Cơ Đức, chờ đợi câu trả lời của Hạ Nặc, kết quả nghe được câu trả lời như vậy, không thể không ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Hạ Nặc: "Ngươi nói cái gì?"
"Thật là một điều ngu ngốc."
Lúc này, Hạ Nặc không có gì hứng thú với đối phương và thừa nước đυ.c thả câu. Đột nhiên, đôi mắt anh ta trầm xuống và lạnh lùng: "Thành thật mà nói, các ngươi ở chỗ Khắc Lạc tới đây làm gì? Khắc Lạc Khắc Đạt Nhĩ phái ngươi tới sao?"
Nói chính xác, bây giờ anh ta đang ở trong một tâm trạng rất tồi tệ. Nếu không phải là vấn đề nhất định phải được làm rõ ngay, chẳng hạn như mục đích của tên này là gì khi đến đảo, anh ta thậm chí sẽ một đảo chém chết nhanh gọn.
Lý do nóng nảy như vậy không phải vì một tháng nay anh ta không được chém gϊếŧ, mà vì khi anh ta đang đưa Đan Ni và Ross đi xuyên vào rừng nửa giờ trước. Sau khi vội vã đến cửa sông đổ vào biển, thấy rằng không có ai ở đây, mà chỉ có một chiếc thuyền dài vài mét.
Con tàu lớn mà nhóm của anh ta lấy được từ Đường Cát Đức Ha gia tộc đã bị hư hại bởi đạn pháo.
Hạ Nặc và Đan Ni đều bất động tại chỗ. Mặc dù mọi người đều nghe thấy tiếng súng trước đó, nhưng thực sự không ai nghĩ rằng bên kia ngang nhiên phá hủy chiếc thuyền như vậy.
Sự đả kích này không thể nói là không lớn, dù sao cả đoàn cũng chỉ mới đưa cốt bò đến khu vườn nhỏ, phá hủy con thuyền như vậy, trong khi hòn đảo là một khu rừng nguyên sinh hoang vắng, bây giờ, con tàu đã bị hư hại, họ làm sao có thể rời bến chứ...
Do đó, sau khi kịp phản ứng, tất cả đều trở lại nghiến răng bắt đầu lục soát hòn đảo, Hạ Nặc có chút lo lắng cho những người lưu lại, Al Mikania, Bích Kỳ và những người khác, nên thẳng thắn gọi Tiểu Lạc đến, nhanh chóng cưỡi nó quay trở lại doanh trại, vì vậy mới tình cờ nhìn thấy Đạt Tư dễ dàng đánh bại Cơ Đức Cơ Lạp, một màn sát thương.
Khi anh ta ở trên không, anh ta không nhìn rõ tướng mạo của hắn ta, chỉ là hơi bất ngờ khi Cơ Lạp Cơ Đức bị đánh bại. Anh ta liền hiểu rằng đó là một tên lợi hại. Chỉ khi sapws hạ cánh, mới phát hiện ra bộ đồ và đầu tóc này, nhận ra đó là Khắc Lạc Khắc Đạt Nhĩ, năng lực thích chém số 1 sao?
Đối với tên này, ấn tượng của Hạ Nặc khá sâu sắc. Trong cuốn sách gốc, Tác Long đã nổi điên ở phía bên kia, lĩnh ngộ kiếm thuật và bước vào cảnh giới kiếm hào, khả năng trái cây khủng khϊếp này có thể nói là một cấp độ BOSS cho những người mới vừa bước vào tuyến đường hàng hải lớn.
Tất nhiên, tuy rằng cũng đều là người mới, nhưng đối với giai đoạn đầu tại nhà hàng Ba Lạp Đế, Hạ Nặc đã có thể cắt đứt được thép, cái gọi là khắc tinh của kiếm sĩ, dĩ nhiên là theo một cách hài hước mà thôi.
Quay trở lại hiện tại.
Tựa hồ bị Hạ Nặc biết rõ danh tính, Đạt Tư sửng sốt một hồi lâu, nhìn lên vẻ mặt hoang mang hỏi: "Ý của ngươi là gì? Khắc Lạc Khắc Đạt Nhĩ, tên cướp biển khét tiếng trên biển? Căn cứ của Khắc Lạc Khắc Đạt Nhĩ là cái gì? "
"..."
Lần này, đến lượt Hạ Nặc nhìn chằm chằm vào người đàn ông to lớn trước mặt. Anh ta cảm thấy rằng tên kia không giống như là đang diễn xuất. Có vẻ như anh ta và Khắc Lạc không có quan hệ thật.
Tình huống đặc biệt này là gì?
Sau khi suy nghĩ một chút, Hạ Nặc mơ hồ nhớ rằng anh chàng Khắc Lạc Khắc Đạt Nhĩ đáng lẽ phải đến vương quốc La Pa - Xơ trong hai năm qua. Mặc dù không biết văn phòng Khắc Lạc được thành lập từ khi nào, nhưng căn cứ trên truyện tranh gốc, Robin sẽ đến tuyến đường hàng hải lớn từ phương Tây trong năm tới, hợp tác với Khắc Lạc Khắc Đạt Nhĩ, vậy nên văn phòng Khắc Lạc năm sau mới có thể xuất hiện.
Theo logic đó, những phản ứng của người kia là thật, có nghĩa là, tại thời điểm này, Đạt Tư và Khắc Lạc Khắc Đạt Nhĩ với mối quan hệ chủ tớ, chưa xuất hiện...
Lần này chạm vào những vấn đề riêng của họ hơi đột ngột, Hạ Nặc hắng giọng, che giấu hành vi anh ta vừa làm, sau đó tức giận lườm Đạt Tư nói: "Vậy ngươi rốt cuộc tới đây làm gì? Bệnh tâm thần a, còn ngang nhiên phá hỏng con tàu của chúng tôi. Không phải khiêu chiến trước sao? "
"Bởi vì đó là một con tàu cướp biển."
Đạt Tư liền trả lời rất thẳng thắn. Anh ta đưa tay ra và lau máu từ khóe miệng. Sau đó, anh ta liếc nhìn những người còn lại và khịt mũi: "Bất kể tiền thưởng là bao nhiêu, là một tên cướp biển, vậy thân là một thợ săn tiền thưởng, vậy không động thủ với những con rệp biển như ngươi sao? "
"Thợ săn hải tặc?"
Hạ Nặc sững sờ, sau đó có chút ngoài ý muốn nhìn ra xa. Trên bãi cỏ ở đó, hai người đàn ông to béo và cao gầy nhân cơ hội không có ai chú ý liền lẻn xuống dốc, nói: " Ý ngươi là, các ngươi đều là những thợ săn tiền thưởng, chỉ vì thấy tàu của chúng ta mới động thủ sao? "
Cái này anh ta không ngờ tới, mặc dù theo trí nhớ văn phòng của Khắc lạc cũng có những người đã từng làm thợ săn hải tặc, nhưng không nghĩ tới Đạt Tư, cũng là một thợ săn tiền thưởng trước khi gia nhập vào đó.
"... Đúng vậy."
Đạt Tư theo dõi ánh mắt của Hạ Nặc, rồi cả người rơi vào im lặng. Sau một đến hai giây, khuôn mặt anh ta trở nên khó coi, nói: " Nhưng ta không biết hai người đó."
"Tùy ngươi a."
Hạ Nặc liếʍ miệng và nhận ra tình hình đã dễ dàng hơn. Liếc nhìn phía sau mình, thấy Cơ Đức đang quấn vết thương với sự giúp đỡ của Al Mikania. Trước đó tiểu tử tóc nhím đỏ đó vẫn tỏ ra không có vấn đề, nhưng khi anh ta quay đầu lại, tiểu tử này lại tỏ vẻ đau đớn ngẩng mặt lên và làm ra vẻ kìm nén.
Có chút thương xót trong lòng, Hạ Nặc xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua khuôn mặt của Cơ Lạp, sau đó nháy mắt hướng về phía bãi cỏ gần đó.
Cơ Lạp liền hiểu ý, gật đầu và vài bước đã xuống tới sườn núi, ngay lập tức đập vung tay, hai tiếng hét đột nhiên vang lên, anh ta dễ dàng tóm lấy bộ đôi béo và gầy, đem đến ném xuống đất trước mặt Hạ Nặc.
"Rất tốt. Hiện tại mọi người đều đông đủ, đã đến lúc nói về bồi thường a."
Nhìn hai người bị dọa đến hồn siêu phách lạc, hai người mập mạp và cao gầy, một người thì gào khóc một người thì van xin thảm thiết, Hạ Nặc cười híp mí đứng thẳng người, sau đó hòa nhã hỏi:
"Vì vậy, trước hết, ngươi có thể trả lời ta một cách trung thực không, trong ba người các ngươi, ai dùng đúng bắn con tàu của chúng ta?"