Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 43: Không cảm thấy xấu hổ, mà còn thấy mạnh mẽ hơn

"Thế nào? Bị giật mình à?"

Hạ Nặc hừ một tiếng, giật lại tờ lệnh truy nã từ tay Sơn Trì, sau đó xé nát bấy, tức giận nói: "10 triệu bối lợi, hải quân đã để mắt đến ta, một cậu bé 12 tuổi, làm như vậy không xấu hổ sao?"

"Lệnh truy nã của hải quân sẽ không bao giờ dừng lại."

Triết Phổ vuốt râu mép và cau mày, nói: "Từ thông tin của tờ báo, Hải quân dường như đã xem ngươi là thành viên của nhóm cướp biển Tháp Đa. Còn Tháp Đa đã lên đường vào con đường hàng hải, nên họ không treo thưởng chúng của Biển Hoa Đông. Ngươi làm ra chuyện lớn như vậy. Bị như vậy thực sự là không oan ức a."

Hạ Nặc ngơ ngác, cất giọng nói vô hồn.

"Vậy nên, ngươi sẽ làm gì nếu các thợ săn giải thưởng tìm thấy, ngươi sẽ gặp rất nhiều rắc rối đấy." Hơi đói bụng nên Triết Phổ sai Sơn Trì vào bếp lấy một ít bánh mì nướng, mang đến và ăn, nhai và hỏi Hạ Nặc.

"Còn có thể làm gì nữa? Cũng không còn hứng thú làm cướp biển nữa, chỉ ở nhà hàng này." Hạ Nặc suy nghĩ một hồi lâu, có chút bất đắc dĩ nhún vai nói: "Dù gì hiện tại ta vẫn còn nhỏ, thân thể vẫn đang phát triển, vài năm nữa, lớn lên sẽ không ai nhận ra được, sợ gì chứ."

Vừa nói mắt cậu ta vừa trợn to, sau khi nhìn vài sợi tóc bay trước trán, đột nhiên buông một câu "đợi ta một lát" và vội vã chạy lên lầu.

"Hạ Nặc đại ca làm gì vậy?" Nhìn bóng lưng Hạ Nặc biến mất, Sơn Trì ngơ ngác hỏi.

"Này, lão phu dường như đoán không sai, tiểu tử này rất thông minh a..." Triết Phổ chớp mắt và ngay lập tức trả lời, quay đầu lại nhìn cậu ta liếc mắt "Ngươi còn chờ gì nữa? Ngồi đó mà ngơ ngác, nhanh đi mang đồ ăn sáng đến đây. Hôm nay, cần chuẩn bị rất nhiều thứ, nhiều người sẽ đến và giúp đỡ, ngươi có muốn mở nhà hàng sớm không?"

"Biết rồi!"

Sơn Trì khịt mũi và thì thầm. Sau đó, bước lên cầu thang xoắn ốc để lên tầng hai rửa mặt.

Kết quả còn chưa tới tầng 2. Một loạt bước chân dồn dập bất ngờ vang lên. Ngay lúc đó, cậu ta thiếu chút nữa đâm vào một người, vội vàng dừng lại. Khi ngẩng đầu lên, cả người Sơn Trì sững sờ. Lắp bắp:

"Ngươi..."

"Làm sao vậy? Không thể nhận ra ta sao?" Người đàn ông vươn tay nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn và mỉm cười.

"Điều này không thể xảy ra."

Sơn Trì nhìn Hạ Nặc nhiều lần, rồi gãi đầu. "Nhưng Hạ Nặc, ngươi như thế này, trông rất đẹp trai a."

Xuất hiện trước mắt cậu ta là Hạ Nặc. Lúc đó, quần áo có chút thay đổi, khuôn mặt cũng biến hóa không ít Những cọng tóc mái lộn xộn trước trán được cắt ngắn đến đường chân tóc, để lộ một vầng trán mịn màng, toàn bộ mái tóc đen dài được buộc bằng một dải vải màu xanh đậm, kéo ra phía sau đầu.

Mặc dù chỉ thay đổi một kiểu tóc, nhưng khí chất và khuôn mặt của Hạ Nặc là một khí chất mới, tinh tế và dịu dàng, lúc này đột nhiên biến thành một tinh thần khí phách, lông mày không còn bị che bởi tóc mái, kéo hết về hai bên thái dương, Làm cho toàn bộ con người trông tươi mới và trưởng thành.

Trừ khi bạn đã được nhìn thấy cậu ta trước đây, nếu không dù bạn có nhìn kỹ hơn vào các bức ảnh kia, cũng thật khó để so sánh với Hạ Nặc hiện tại với những người trong ảnh.

"Ngươi nói như vậy để ta dạy cho ngươi kiếm thuật phải không?"

Hạ Nặc đột nhiên nắm chặt tay Sơn Trì, bóp chặt làm Sơn Trì đau đơn nhăn mặt, sau đó mỉm cười nới lỏng tay ra, Sơn Trì tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, không thèm nói gì, một hồi lâu bỏ lên lầu hai và đi vào nhà tắm.

"Chà, không tệ lắm."

Thấy sự thay đổi của Hạ Nặc, Triết Phổ khẽ gật đầu, nói: "Điều này thực sự có thể tránh được rất nhiều rủi ro, nhưng thợ săn tiền thưởng thường rất chuyên nghiệp, ta sợ hình dáng này vẫn không che dấu được, ngươi nên cố gắng không đi ra ngoài trong hai năm tới đi. "

"Không thành vấn đề."

Thấy Triết Phổ đồng ý với việc thay đổi trang phục, Hạ Nặc lúc này mới yên lòng hơn, cười hì hì, cậu ta quay lại và đi đến nhà bếp, mang hết bữa sáng đã chuẩn bị sẵn mang ra bàn.

"Này, đây là bữa ăn đầu tiên chúng ta ăn cùng nhau, thật là thú vị." Triết Phổ nhìn vào thức ăn trên bàn, sau đó cầm lấy chiếc bánh mì nướng và cắn một nửa, rồi cưới nói: "Đợi một lúc nhé, đợi tiểu quỷ Sơn Trì đến và ăn cùng nhau."

"Tất cả bọn họ đều đã già, nếu có chuyện gì xảy ra thì thật không ổn."

Hạ Nạc bĩu môi nói, cậu ta đang lo lắng. Sau khi nhìn lên bầu trời bên ngoài nhà hàng, như chợt nhớ ra điều gì liền hỏi Triết Phổ. "Này đại thúc, việc đăng tin tuyển dụng trên báo như thế nào rồi..."

"Lười đi xa nên ta tìm một tòa soạn báo gần đây, à, đó là tòa soạn Phổ Lạc Tư Tây Bắc, mục xã hội."

"Quả nhiên a, loại báo lá cải đó, mong sẽ hữu ích..."

"Khụ, ngươi đừng lo lắng về nó. "Triết Phổ hơi xấu hổ, ngay vừa nhìn thấy Sơn Trì đi xuống, liền kéo cậu ta ngồi xuống và lẩm bẩm. "Hơn nữa, dù sao, ta cũng là một đầu bếp ta vẫn có thể nhìn thấy nó. Rõ ràng là đầu bếp và hơn thế nữa."

Vừa nói, Triết Phổ vừa dùng một cái nĩa để lấy trứng ốp la, và trực tiếp đưa nó vào miệng, trong miệng mơ hồ nói: "Ta đã cho đăng trên trang chủ của tờ báo. Quảng cáo của nhà hàng theo cách này thì sẽ sớm có khách đến thôi."

"Hả, người vừa nói gì, ta dự cảm không ổn lắm..." Hạ Nặc đau đớn bị tổn thương, đôi mắt vô hồn: "Ta cảm thấy rằng người sẽ thu hút không ít kẻ săn tới đây..."

Khuôn mặt tối sầm lại, Hạ Nặc chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng linh cảm lần này của cậu ta nhanh chóng được xác thực.

Ba ngày sau, vào một buổi chiều đầy nắng.

Lúc này, cánh cửa của nhà hàng Ba Lạp Đế đã mở và âm nhạc cổ điển từ máy ghi âm trong góc vang lên nhẹ nhàng. Tuy nhiên, hàng chục bàn ở tầng một vẫn trống rỗng và không thấy khách.

Trước cửa nhà bếp, Hạ Nặc đang dựa vào tường và chuẩn bị thức ăn. Cậu ta chán vì phải nhìn cảnh tượng trống rỗng đằng sau, Triết Phổ đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ và cắt khoai tây, trong khi Sơn Trì đang tập luyện nấu ăn, ngoại trừ tiếng ùng ục của súp trong nồi, mọi thứ thật yên tĩnh.