Cưng Chiều Vợ Cũ: Lão Bà Đại Nhân Thật Mê Người

Chương 16: Anh còn muốn tôi làm thế nào

Khởi động động cơ, Dụ Trì Diệp liếc kính chiếu hậu một cái, độ cong bên môi càng ngày càng sâu.

“Cô nói xem, tôi tăng tốc độ lên 290km/h sau đó phanh lại thì đứa bé trong bụng cô liệu có xảy mất không? Minh Châu không thích đứa bé của cô, cô lại không nỡ phá thai, tôi lại không thể để nó đi quá rõ ràng. Hay là tôi tiễn cô một đoạn đường?”

Con ngươi đen kịt sâu không thấy đáy, nụ cười quỷ dị trên khóe môi làm cho tóc gáy Diệp Cẩm Tú dựng thẳng lên!

“Anh điên rồi à! Đó cũng là con của anh!”

Lời của cô vừa dứt, Dụ Trì Diệp đã khởi động xe, đạp chân ga xuống tận cùng. Diệp Cẩm Tú thấy những chiếc xe bên cạnh lần lượt lùi lại, trong lòng đã bị tốc độ này đảo lộn đến muốn nôn.

Nhưng bây giờ cô nhất định phải nhịn xuống.

Vì đứa bé.

Người đàn ông này đã vì Diệp Minh Châu mà mất đi lý trí, ngay cả con của mình cũng không cần!

Cô vừa nhịn xuống cảm giác nôn mửa của mình, một tay nắm chặt ghế dựa, một tay cẩn thận đỡ bụng mình. Tuy rằng bảo bối của cô hiện tại mới một tháng, thậm chí còn chưa thành hình, nhưng cô không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương đến bảo bối một chút.

“Điên? Không đúng, đây mới là điên!” Nói xong, Dụ Trì Diệp lái xe nhanh hơn. Diệp Cẩm Tú ngồi ở phía sau một tay căn bản là không giữ được, thân thể còn đang run rẩy trái phải.

“Tôi đã lựa chọn thành toàn cho các người, tôi chỉ muốn đem đứa bé sinh ra, anh còn muốn tôi làm thế nào?" nàng cơ hồ gào thét, trong hốc mắt kiên cường rốt cuộc chịu không nổi, nước mắt tuôn trào.

Cô không làm gì sai, tại sao lại đối xử như thế với cô. Cô chỉ muốn ở bên người mình thích, muốn có cuộc sống thật tốt, muốn có một gia đình, có một cục cưng, vì sao lại khó khăn như vậy. Hắn không thể cho cô, cô buông tay. Nhưng bây giờ hắn còn muốn tổn thương cục cưng của cô, người đàn ông này rốt cuộc muốn như thế nào!

Tiếng nghẹn ngào từ trong cổ Diệp Cẩm Tú nặng nề phát ra. Cô đã cố gắng hết sức không để cho mình rơi một giọt nước mắt nhưng cuối cùng vẫn không thể địch lại sự máu lạnh vô tình của hắn. Diệp Cẩm Tú nhắm chặt mắt lại, hai tay nắm chặt ghế, muốn cho mình an toàn hơn một chút.

Tốc độ xe nhanh đến mức khiến bản thân không khỏi choáng váng, cảm giác trong dạ dày cuồn cuộn giống như đã đến cổ họng, sắp nôn ra.

Diệp Cẩm Tú vừa mới buông tay ra, muốn cho l*иg ngực dễ chịu hơn một chút thì một cái phanh gấp lại khiến Diệp Cẩm Tú trở tay không kịp, trực tiếp bị cỗ lực lượng này bắn lên, đầu đập mạnh vào trong xe.

“Bụp.”

Diệp Cẩm Tú chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, liền mất đi tri giác, hôn mê ở ghế sau xe. Dụ Trì Diệp gần như bị một màn này làm cho khϊếp sợ, bỗng dưng trừng lớn hai mắt, vừa rồi, cô còn không phải đỡ lấy sao, làm sao có thể? Hắn vội vàng mở cửa từ ghế lái đi xuống, đi phía sau ghế xe thăm dò hơi thở của Cẩm Tú. Hơi thở yếu ớt ở trên ngón tay của hắn tiết tấu rõ ràng, trái tim thấp thỏm lúc này mới buông xuống. Nhìn cô té xỉu, hai tay còn đang gắt gao che chở bụng mình, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó hiểu, cô quả thật rất quan tâm đứa bé này...

Mày kiếm của Dụ Trì Diệp nhíu thành một chữ xuyên. Ánh mắt nhìn Diệp Cẩm Tú lần đầu tiên từ lạnh như băng chuyển thành lo lắng, tuy rằng lo lắng này cũng không phải rõ ràng như vậy. Hắn lấy điện thoại trong tay ra, gọi cho 120 gần nhất. Lúc xe cứu thương đến, hắn cũng không đi theo đến bệnh viện mà đưa cho nhân viên y tế một tấm thẻ, liền lái xe của mình nghênh ngang rời đi.

Đến lúc hẹn với Diệp Minh Châu, hắn không đến muộn cũng không đến sớm. Vừa đi vào khách sạn liếc mắt một cái liền trông thấy Diệp Minh Châu vẫy tay với mình, trên gương mặt thanh tú tuyệt luân kia có một tầng nhớ nhung cùng kích động.

Cô ấy yêu mình phải không?

Dụ Trì Diệp bước chân dài đi vào, khóe miệng nhếch lên một độ cong say lòng người, trong đôi mắt dịu dàng lưu luyến cùng nụ cười, toàn bộ đều cho một người phụ nữ. Dụ Trì Diệp ngồi xuống, cởi âu phục của mình ra, giao cho nhân viên phục vụ. Diệp Minh Châu vốn ngồi đối diện hắn, sau khi nhìn thấy hắn đến, cố ý di chuyển ghế dựa của mình, làm nũng kéo cổ tay hắn: "Diệp, em rất nhớ anh.”

“Bảo bối, chúng ta mới tách ra mười bốn giờ ba mươi hai phút.” Dụ Trì Diệp nhếch môi cười cưng chiều, ngón tay rõ ràng vuốt ve mái tóc Diệp Minh Châu, nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay của mình rồi cười nói: “Bây giờ vừa vặn năm mươi giây.”

Diệp Minh Châu một giây trước nụ cười còn rất ngọt, một giây sau liền ngay cả cặp kia làm cho người ta dời không ra tầm mắt đôi mắt đẹp cũng cùng nhau buông xuống, cô ta hỏi: “Diệp, chúng ta có phải là không thể kết hôn đúng không?”

Hắn biết cô ta đang lo lắng cái gì, cánh tay dài duỗi ra, ôn nhu ôm cô ta vào trong ngực, hô hấp ấm áp: “Bảo bối, anh có thể tin tưởng em mấy năm liền, bây giờ ngay cả một năm em cũng không tin anh sao? Huống hồ cũng chỉ có mười tháng mà thôi. Cô ta sinh đứa bé ra, anh sẽ cho cô ta cút đi. Em cũng không phải là không biết người nhà anh không thích cô ta.”

Diệp Minh Châu nhận được một chút an ủi, mất mát nói: “Đúng...... Người nhà anh cũng không thích em.”

Dụ Trì Diệp nhìn bộ dáng mất mát của đó, vuốt ve khuôn mặt cô ta: “Nhìn xem, bảo bối của anh đây không phải là không có lòng tin với anh sao?”

“Không có, làm sao có thể chứ. Người ta chính là đang nghĩ, mẹ anh không thích em, em sợ đến lúc đó…” Cô ta vừa nói, ngón tay lại ở trên ngực Dụ Trì Diệp vẽ vòng tròn.

“Anh thích em là đủ rồi. Minh Châu, anh không thể lại mất đi em, cũng sẽ không buông tay. Cảm giác mất em rất đau…” Hắn một cái chớp mắt nghiêm túc, một tay đem cô ta ôm vào trong ngực của mình.

Ăn cơm trưa cùng Diệp Minh Châu xong, Diệp Minh Châu đột nhiên nói đau đầu, hai người liền ở khách sạn thuê một phòng. Dụ Trì Diệp ngay cả đường cũng không nỡ để cô ta đi, ngang ngược bế cô ta lên trước mắt bao người, chợt ôm cô lên thang máy, sau khi phòng mở ra, lại cẩn thận giúp cô ta ôm ở trên giường mềm mại

“Cọt kẹt.” một tiếng, giường lò xo mềm đem thân thể hai người chồng lên nhau, chợt lên chợt xuống nhún vài cái. Dụ Trì Diệp phủ lên Diệp Minh Châu, bốn mắt nhìn nhau, dục hỏa hừng hực cũng đã bắt đầu tràn lan thiêu đốt.

Dụ Trì Diệp ý loạn tình mê không khống chế được chính mình, hắn chậm rãi cúi người, Diệp Minh Châu khẩn trương nhìn hắn, chợt nhắm mắt lại, chuẩn bị tiếp nhận.

“Chụt.”

Hắn hôn lên trán cô ta, thanh đạm mà lại ôn nhu.

Diệp Minh Châu mở hai mắt ra, thấy Dụ Trì Diệp đã từ trên người mình đi xuống, muốn giữ chặt hai tay của hắn, lại nắm vào khoảng không.

Dụ Trì Diệp đã xuống giường.

Cô ta có chút không cam lòng thân mật gọi: “Trì Diệp…”

“Hả? Sao vậy bảo bối?” Dụ Trì Diệp quan tâm hỏi.

Loại chuyện này căn bản cũng không biết nên mở miệng như thế nào, suy nghĩ một hồi, Diệp Minh Châu lắc đầu, rõ ràng có chút mất mát: "Không có việc gì.”