Cưng Chiều Vợ Cũ: Lão Bà Đại Nhân Thật Mê Người

Chương 14: Hắn làm sao có thể yêu thương con cô

Diệp Cẩm Tú ở trên ban công hóng gió, sợ bị cảm lạnh, liền trở về phòng. Bây giờ có em bé, cô phải chăm sóc không chỉ có bản thân mình.

Trong phòng ngủ, Dụ Trì Diệp vừa mới tắm rửa xong từ phòng vệ sinh đi ra, khăn tắm rất tùy ý vây quanh bên hông, giọt nước theo cơ bắp của hắn vạch đến đường nhân ngư, trên da thịt màu đồng đường cong rõ ràng, làm cho Diệp Cẩm Tú nhịn không được muốn đi lên sờ một chút.

Đương nhiên là trong trường hợp không nhìn mặt.

Dụ Trì Diệp thấy Diệp Cẩm Tú nhìn mình chằm chằm, không tức giận, khóe miệng ngược lại nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm: "Ngay cả nhìn tôi mà cũng đói khát như vậy?"

Hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi về phía Diệp Cẩm Tú.

Hai má ửng hồng như mặt trời vừa mọc. Mặc dù bọn họ đã từng làm chuyện đó, cô vẫn đỏ mặt tim đập. Cô theo bản năng dời đi tầm mắt, cho rằng không nhìn hắn, người đàn ông kia sẽ cho mình một chút thương tiếc.

Nhưng cô đã sai.

Dụ Trì Diệp đi lên trước, hung hăng bắt lấy cổ tay Diệp Cẩm Tú, hướng về phía ngực mình.

Ở vành tai của cô phả ra hô hấp cực nóng: "Như thế nào? Cô trăm phương ngàn kế đem tôi giữ lại đây, không phải là muốn tôi làm cô sao?"

Diệp Cẩm Tú cắn môi, muốn đẩy hắn ra, lại bị ép chặt vào l*иg ngực nóng bỏng của hắn không thể động đậy. Cô cử động một chút, hắn liền ôm chặt một phần, rõ ràng không cho cô một chút đường thoát.

“Dụ Trì Diệp, cầu xin anh, thả tôi ra.” Ngoại trừ cầu xin hắn, cô không biết bây giờ còn có thể làm gì.

Dụ Trì Diệp cười lạnh: “Vừa rồi ở trước mặt Minh Châu, không phải còn gọi là chồng rất ngọt sao? Bây giờ lại gọi là Dụ Trì Diệp? Hửm? Gọi chồng. Có lẽ cô nghe lời, tôi sẽ bỏ qua cho cô.”

Diệp Cẩm Tú nhắm chặt mắt lại, hai chữ đã ở cổ họng chính là nói không nên lời. Ba giây trôi qua, hai người vẫn giằng co như cũ. Kỳ thật mục đích của Dụ Trì Diệp rất đơn giản, chính là muốn tra tấn cô. Hắn đã cảnh cáo cô, sẽ cho cô một khoảng thời gian vĩnh viễn cũng không thể quên.

Bàn tay ấm áp chậm rãi đặt ở bụng dưới của cô, đang một đường đi xuống phía dưới. Diệp Cẩm Tú vội vàng giữ chặt tay hắn, chỉ là sức lực không lớn bằng hắn, căn bản không làm gì được.

“Ha ha, có gọi hay không.” Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút ấm áp, ngón tay đảo quanh đùi cô.

Cẩm Tú cảm giác được nguy hiểm tới gần, từ kẽ răng miễn cưỡng nặn ra hai chữ: "Ông xã..."

“Không có tình cảm. Ban ngày cô ở trước mặt Minh Châu gọi không phải rất thâm tình rất tự nhiên sao? Gọi một lần nữa, gọi đến khi tôi hài lòng, tôi xem có thể từ bi buông tha cô hay không.”

Rõ ràng, hắn đang vì Diệp Minh Châu tra tấn mình. Hốc mắt dâng lên một tầng hơi nước, mờ mịt. Diệp Cẩm Tú sửa sang lại suy nghĩ, tiếp tục gọi: “Ông xã.”

Ngón tay người đàn ông lại di chuyển xuống phía dưới, lời nói đả thương người ngay tại lỗ tai thấp giọng quanh quẩn: "Kêu lẳиɠ ɭơ như vậy, muốn tôi làm cô đến vậy rồi sao!"

Bàn tay to của hắn phủ lên bầu ngực cao ngất của cô, vừa xoa nhẹ vừa liếʍ láp vành tai cô. Diệp Cẩm Tú muốn giãy dụa, nhưng sức lực hai tay còn không bằng một tay Dụ Trì Diệp. Trong lúc ngỡ ngàng, Dụ Trì Diệp đã thuần thục rút đi phòng bị của cô. Nụ hôn dữ dội như hạt mưa đánh úp lại, oanh tạc Diệp Cẩm Tú hoàn toàn say mê trong đó. Cô cũng đã hơn hai mươi tuổi, cần phải trải qua cuộc sống như thế này. Kết hôn lâu như vậy, ngoại trừ lần đó uống say, Dụ Trì Diệp chạm qua chính mình, sau đó, ngay cả tay của mình hắn cũng không có sờ qua.

Không thể không nói, bỏ qua tất cả, Diệp Cẩm Tú hiện tại rất muốn......

Rất muốn Dụ Trì Diệp hợp hai làm một với mình.

Cô không giãy dụa nữa, tận lực thuận theo hắn.

Dụ Trì Diệp một bên thuần thục khống chế cô, một bên bỗng dưng mở mắt, nhìn bộ dạng say mê của cô, hắn thầm mắng: "Thật là một da^ʍ phụ!"

Nụ hôn liên tiếp trên cổ cô dần dần ngừng lại, Diệp Cẩm Tú chậm rãi mở mắt. Đang nhìn Dụ Trì Diệp khóe mắt tà tứ hơi giương lên, không có ý tốt nhìn mình. Hắn lạnh lùng cười nói, ánh mắt không gợn sóng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Cẩm Tú, ra lệnh: “Ngồi xổm xuống.”

Diệp Cẩm Tú mờ mịt nhìn hắn “Làm... làm gì?”

Dụ Trì Diệp cười nâng eo lên, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, nói năng rõ ràng: “Làm cô.”

Hai chữ này đem tự tôn của Diệp Cẩm Tú dồn đến đường cùng.

Thấy Diệp Cẩm Tú không nghe lời mình, Dụ Trì Diệp tiếp tục giễu cợt nói: "Sao vậy? Lúc trước cô cũng nói rồi, vợ chồng chúng ta mười tháng nay vì đứa nhỏ mà ở bên nhau thật tốt. Bây giờ vợ đang mang thai, chẳng lẽ không nên dùng miệng giúp chồng giải quyết vấn đề sinh lý một chút sao?"

Diệp Cẩm Tú cũng sắp cắn rách môi mình, khuôn mặt lạnh lùng trong gang tấc này, trong lòng hạ quyết tâm, ngồi xổm xuống. Dụ Trì Diệp trào phúng cười lạnh từ đỉnh đầu của cô lướt qua. Hắn tiến lên, một tay ấn đầu Diệp Cẩm Tú, sau đó nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Cẩm Tú cắn môi, dần dần bị bàn tay kia kéo tiến lên. Mỗi khi lại gần một bước, mùi thơm ngát lại càng nồng đậm hơn một chút. Cô không biết nên làm cái gì bây giờ. Nếu như không làm, cô sợ với tính tình của Dụ Trì Diệp còn không biết sẽ làm ra cái gì nữa.

Cô đè nén, lại tiến lên một bước, nhắm mắt lại há miệng ngậm về phía trước. Bỗng dưng, bổ nhào vào khoảng không.

Diệp Cẩm Tú mở mắt ra nhìn, Dụ Trì Diệp nheo mắt lại, tức giận nhìn mình. Hắn một tay kéo cô từ trên mặt đất đứng lên, một bên đẩy lên giường: "Diệp Cẩm Tú! Tôi không nghĩ tới cô lại hạ tiện như vậy. Cô cho rằng tôi sẽ làm cô sao? Tôi nói cho cô biết, tôi thấy một sợi tóc của cô cũng không gợi lên nổi một chút hứng thú nào!"

“Phịch.” một tiếng. Dụ Trì Diệp hung hăng ném khăn tắm trong tay xuống đất, anh ôm chăn rời khỏi phòng ngủ.

Trong phòng, Diệp Cẩm Tú nằm ở trên giường, nhìn thân ảnh hắn quyết tuyệt mà đi, một loại cảm giác tuyệt vọng phát sinh từ trong lòng.

Diệp Cẩm Tú, Cẩm Tú......

Vì sao cuộc đời của cô không có cẩm tú như tên của cô.

Một đêm không ngủ. Cô dường như là nhìn thời gian từng chút từng chút trôi qua, lại không có chút nào muốn ngủ. Cánh cửa phòng nửa mở nửa khép kia cũng khiến Diệp Cẩm Tú không dám đóng lại. Từng câu từng chữ của Dụ Trì Diệp cứ quanh quẩn bên tai, không cho cô một cơ hội thở dốc. Vốn chỉ đơn giản cho rằng như vậy sẽ tốt hơn cho cục cưng một chút. Không nghĩ tới sự tình lại càng ngày càng hỏng bét.

Cô thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.

Người đàn ông kia ngay cả cô cũng không yêu, làm sao có thể yêu thương con của cô?

Sắc trời ngoài cửa sổ sáng lên từng chút một, Diệp Cẩm Tú mới có chút buồn ngủ.

Sáng hôm sau, Diệp Cẩm Tú bị điện thoại bàn trong phòng ngủ đánh thức. Sau khi mở mắt ra, thoáng nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, ngũ quan lập thể mà thâm thúy, mặc dù cô chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, đều đã trầm mê. Cảm giác mềm mại từ dưới thân truyền đến, cô cúi đầu nhìn mới biết được, cô thế mà lại nằm trong lòng Dụ Trì Diệp.

Nhìn bộ ngực vững vàng phập phồng của hắn, Diệp Cẩm Tú hy vọng thời gian có thể cứ như vậy dừng lại.