Cưng Chiều Vợ Cũ: Lão Bà Đại Nhân Thật Mê Người

Chương 11: Cô ấy là bạn con

“Cẩm Tú?”

Giọng nói của Liên Nhiên xuyên qua không khí lạnh lẽo truyền tới. Diệp Cẩm Tú lập tức lấy tay lau nước mắt ướŧ áŧ, từ trong phòng thử đồ đi ra. Bên ngoài, hai người kia đã dần dần đi xa, không nhìn thấy bóng dáng. Hốc mắt của cô hồng hồng, như là mới khóc qua, mang theo thương cảm rõ ràng, sương mù mờ mịt ở đáy mắt dần dần bốc lên.

“Đại mỹ nữ, cậu đây là…làm sao vậy?”

Liên Nhiên hướng ra chỗ cô nhìn một chút, trên đường phố buôn bán người đến người đi, giống như bình thường.

Diệp Cẩm Tú hít sâu một hơi: "Không có việc gì, chỉ là thấy áo cưới nhớ tới lúc kết hôn.”

Cô không muốn để cho Liên Nhiên biết mình sống không tốt, Liên Nhiên tính tình nóng nảy, chắc chắn vì cô ra mặt, từ cấp hai đã là như thế.

Nhưng cô có tư cách gì đây?

Ở trong mắt bọn họ, là cô cướp đi bạn trai của chị gái, luận tình luận lý, cô đều không chiếm một chút chỗ tốt. Thậm chí, Dụ Trì Diệp cũng là nghĩ như vậy.

Chỉ có điều những thứ này đều không quan trọng, đã không có một chút quan hệ với cô.

….

Giữa trưa.

Thời tiết nóng bức làm cho cả thành phố luôn trong trạng thái nhiệt độ cao, ngay cả bữa trưa Liên Nhiên mang cho cô là thịt kho tàu cô thích ăn nhất, cũng không có mùi vị gì.

Nhiệt độ quá cao, phản ứng lúc đầu mang thai lại hơi lớn. Ngửi được mùi thịt, không có cảm giác muốn hạ đũa trực tiếp chạy tới phòng vệ sinh, ọe ọe nôn ra.

Liên Nhiên nhìn bóng lưng cô, cảm giác có chút kỳ quái.

“Không phải chứ, gả vào hào môn ăn thịt kho tàu đến mức muốn nôn luôn hả!!”

Cô vừa nói vừa rót một ly nước đưa tới.

Diệp Cẩm Tú nhận lấy, súc miệng. Trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo nhưng mặt lộ vẻ mệt mỏi, thoạt nhìn rất tiều tụy. Liên Nhiên có chút lo lắng, không ngừng xoa xoa lưng cô: "Cẩm Tú, rốt cuộc cậu làm sao vậy, nói nhanh lên! Cậu có xem tớ là bạn không thế!”

Cẩm Tú biết, chuyện này không giấu được cô. Nếu không cô sẽ hỏi tận gốc rễ, khóe môi vén lên nụ cười lạnh nhạt, thấp giọng nói: "Không sao, Liên Nhiên, tớ mang thai rồi.”

“Cái gì, cậu mang thai rồi? Thế…thế…tớ đây chẳng phải sắp làm mẹ nuôi sao.”

Nét chất vấn trên mặt Liên Nhiên bị quét sạch, hưng phấn đỡ cô dậy: "Mang thai thì ở nhà dưỡng cho tốt, đi ra ngoài làm công cái gì, giai đoạn đầu mang thai thật sự không thể quá coi thường!"

Cô giống như rất có kinh nghiệm, lải nhải bên tai Diệp Cẩm Tú.

Diệp Cẩm Tú cũng nghe lọt tai, trước kia nàng cảm thấy Liên Nhiên rất phiền, luôn dặn dò nàng như một đứa trẻ, bây giờ nhìn bộ dáng lo lắng của mình trên mặt Liên Nhiên, nàng cảm thấy rất ấm áp.

Thì ra cảm giác được người ta cưng chiều lại tốt như vậy.

Lúc Liên Nhiên đưa Diệp Cẩm Tú về biệt thự Dụ gia, nhìn tòa nhà cao lớn bên ngoài cửa sổ xe, không khỏi cảm khái: "Không tồi. Sau này, tớ cũng tìm một người có tiền, ở bên cạnh nhà cậu."

Diệp Cẩm Tú chỉ mỉm cười, liền xuống xe, không nói thêm câu nào.

Gả cho người có tiền thật sự tốt như vậy sao?

Khi một con bọ cánh cứng màu đỏ đậu trước cửa biệt thự (xe của bà Nhiên trông như con bọ cánh cứng 😂), một chiếc xe bảo mẫu đen lướt qua. Diệp Cẩm Tú đẩy cửa xe ra, vốn định đi xuống, lại thấy chiếc xe kia đột nhiên dừng lại.

Đó là xe của Dụ phu nhân, sao bà ta lại tới đây?

Theo bản năng thu hồi tay mở cửa, cô rụt vào trong xe. Rõ ràng cô không làm sai bất cứ chuyện gì, nhìn thấy bọn họ trong lòng cô lại có một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu.

Xe bảo mẫu màu đen dừng lại ở phía trước. Một người phụ nữ ung dung quý phái bước xuống, ngẩng đầu cao ngạo, trong tay mang theo túi xách kiểu mới nhất, tao nhã bước vào.

Liên Nhiên tò mò hỏi: "Cẩm Tú, đó không phải nhà cậu sao, bà ấy là ai?”

Sợ Liên Nhiên nhìn ra manh mối, Diệp Cẩm Tú cố lộ vẻ cứng ngắc nhếch môi: "Mẹ chồng tớ.”

Cô đẩy cửa xe ra, có chút bối rối xuống xe, không cho Liên Nhiên cơ hội hỏi tiếp. Liên Nhiên kéo cửa sổ xe xuống, Diệp Cẩm Tú vội vàng phất tay: "Liên Nhiên, chúng ta hẹn lần sau nhé.”

Liên Nhiên không rõ vì sao luôn cảm thấy Diệp Cẩm Tú có chút kỳ quái ở chỗ nào, nhưng lại không hỏi nhiều. Dù sao bước vào hào môn sâu như biển, nước trong này, bề ngoài nhìn không thấy, trên thực tế lại rất sâu. Sợ Diệp Cẩm Tú khó xử, Liên Nhiên hạ cửa sổ xe xuống, mang theo tư thái nữ lưu manh hướng cô phất phất tay: "Được, lần sau gặp ~”

Cẩm Tú gật đầu, đứng ở phía trước xe, không xoay người cũng không rời đi. Sau khi Liên Nhiên đóng cửa xe, Diệp Cẩm Tú xác định cô ấy quả thật không nhìn thấy mình nữa mới dám rời khỏi cửa biệt thự. Hiện tại chị gái cùng Dụ Trì Diệp ở cùng nhau đã đến trình độ chọn lựa áo cưới, cô càng không nên quấy rầy mới đúng.

Nhưng cô có thể đi đâu đây?

Nâng mắt, ngắm nhìn hai hàng cây xanh quy củ của thành phố, trong lòng lại một mảnh mất mát. Cô thở dài, xoay người đi.

Phía trước liền truyền đến một tiếng rầm.

Diệp Cẩm Tú vội vàng ngước mắt nhìn lại, xe của Liên Nhiên đυ.ng vào xe mẹ chồng…

Vốn mẹ chồng đã đi tới cửa nhà cô và Dụ Trì Diệp, Diệp Cẩm Tú cho rằng mình có thể tránh được bà ấy. Nhưng âm thanh lớn như vậy, không bị nghe thấy là không thể nào. Quả thật, mẹ chồng vốn muốn đi gõ cửa, nhưng sau khi nghe được một tiếng rầm, vội vàng nhìn sang bên này. Diệp Cẩm Tú muốn trực tiếp tìm một cái khe chui vào. Thật sự là xui xẻo, uống nước lạnh cũng mắc răng.

Cô vội vàng đi tới hiện trường sự cố. Liên Nhiên đang từ trong con bọ cánh cứng kia đi xuống, cùng chủ nhân chiếc xe sang trọng nhận lỗi.

Tài xế lái xe cho mẹ chồng họ Trương là người thật thà, cũng không quá khó nói chuyện.

“Thật xin lỗi, chiếc xe này…nếu không tôi đem đi sửa cho anh nhé, tôi thật sự không phải cố ý..." Liên Nhiên cười làm lành nói xin lỗi.

Lão Trương há hốc miệng, muốn nói gì đó, liền thấy Diệp Cẩm Tú đi tới: "Chú Trương, vết xước này tốn bao nhiêu tiền để sửa thế ạ?"

Lão Trương thấy Diệp Cẩm Tú, nào dám nhắc tới chuyện tiền bạc.

Cô chính là con dâu Dụ gia, xe này đều là của nhà các nàng.

“Nếu là bạn của Thiếu phu nhân thì không cần, tôi sẽ báo lại sự việc với phu nhân." Lão Trương cung kính nói.

Liên Nhiên ủ rũ liếc nhìn Diệp Cẩm Tú bên cạnh, "Haizz, Cẩm Tú tớ…”

“Không sao, cậu đi trước đi, chuyện này để tớ giải quyết, nhớ trên đường cẩn thận.”

Diệp Cẩm Tú lộ ra một nụ cười, Liên Nhiên thấp thỏm một lần nữa về tới con bọ cánh cứng màu đỏ của mình. Xe của cô vừa đi, mẹ chồng cũng từ xa đi tới bên người. Dụ mẫu nhìn chiếc xe phía trước càng lúc càng xa, không rõ nguyên do hỏi: "Sao lại bảo con bé đi rồi?”

“Phu nhân, bởi vì là bạn của Thiếu phu nhân.”

“Bạn?” Dụ mẫu nhìn vào Diệp Cẩm Tú, lại nhìn chiếc xe màu đỏ đã đi xa kia. Vốn muốn nổi giận, nhớ tới đứa bé trong bụng cô, cũng không gây khó dễ. Dù sao sửa xe là việc nhỏ, cháu của bà mới là chuyện lớn.

“Là bạn của con." Diệp Cẩm Tú cúi đầu, trong lòng rất rõ ràng, mẹ chồng cô không thích cô.