Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối

Chương 43: Không ngoan

Một tuần sau đã có kết quả thi cử, Khánh San lo lắng mở máy tính lên xem, đợi cái vòng tròn đang ngày quay càng nhanh tâm trạng hồi hội của cô ngày càng tăng cao.

Một tiếng tinh vang lên Khánh San reo mừng vì đã đậu hơn nữa điểm thi toán được tuyệt đối, quả là có người thầy tốt. Cũng không thể phủ nhận sự nổ lực của cô hơn thế cái tài năng thiên bẩm đọc một lần là nhớ. Nhưng ông trời công bằng cho người ta cái này sẽ lấy đi một thứ khác, có lẽ thế mà Khánh San phải chịu hoạn nạn nhà tan cửa mất suýt chút cái mạng cũng không giữ được

"Nghĩ gì mà trầm ngâm như vậy? Điểm thi không tốt sao?"

"Không, chỉ là thấy gặp được anh thật tốt!"

Quỷ Thất lần đầu thấy cô yếu lòng như vậy liền ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi anh đào của Khánh San, bàn tay hư hỏng liền luồn qua lớp áo mỏng đặt lên đôi gò bồng cao ngất tự do mà xoa nắn.

"Em không mặc áσ ɭóŧ sao?" QUỷ Thất cười khẩy thì thầm vào tai cô.

"Lỗ mãng!" Khánh San bị trêu chọc liền đẩy anh ra, đôi má ửng hồng, Quỷ Thất thấy cô dễ thương như vậy lửa lòng lại thêm nhen nhói.

"Anh muốn em, được không?"

"Anh là chó sao?"

"Ah…!"

Không để Khánh San nói xong anh đã nhấc bỗng cô lên mạnh bạo ném xuống giường, Khánh San nhất thời hoảng loạn mà lùi về sau.

"Anh, anh không được làm bậy!"

"Đây không phải nghĩa vụ của một người vợ sao? Với đừng suốt ngyaf ví anh như con cún nữa, em xem có con cún nào vừa đẹp vừa nhiều tiền như chồng em không?"

Nói xong anh liền cởϊ áσ ra đè cô vào góc giường, Khánh San kịch liệt phản đối liền bị anh dùng dây chói tay lại ghì chặt trên đầu.

"San San thật không ngoan, phải phạt!"

Dứt lời anh đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng, bàn tay dài luồng vào áo tự do nắn bóp, hai quả đào bị dày vò cho đủ mọi hình dạng, lúc anh nhấc tay ra đã in đỏ hình bàn tay.

Quỷ Thất rời cái môi nhỏ, khẻ cắn cái tai nhạy cảm của cô, Khánh San bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mơ hồ, sau đó mỗi lần anh đi qua đều có những vệt đỏ tím khác nhau. Khẽ nụ hôn dừng lại ở cái bụng trắng như tuyết, anh nhếch mép cười nham hiểm.

Anh cởi bỏ toàn bộ những mảnh vải trên người Khanh San, cảnh xuân trực tiếp được phơi bày dưới ánh mắt đầy du͙© vọиɠ nóng dực của người đàn ông.

Khánh San bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không kìm được mà phát ra những tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, sau đó anh nhẹ nhàng cắи ʍút̼ nơi đỉnh đào kia rồi trượt một cái dừng lại nơi tư mật giữa hai chân cô.

Phong Quỷ Thất nhìn chằm chằm vào nơi xinh đẹp nhưng còn non nớt ấy làm cho cô ngại ngùng kép đôi chân thon dài lại, cố gắng che đi nơi riêng tư nhưng lại càng làm cho du͙© vọиɠ cảu người đàn ông kia dâng trào, hầu kết bất giác mà lăn lộn mấy cái.

"Quả thật rất mê người!"

Nói xong anh tách chân cô ra rồi khẩn trương vùi mặt vào nơi đó, chiếc lưỡi hư hỏng ướŧ áŧ ở trong thân thể cô thỏa sức làm càn, mỗi một lần chiếc lưỡi đi qua là Khánh San phải rùng minh trong kɧoáı ©ảʍ, bất giác cất lên những âm thanh ám muội mê người.

Khánh San bây giờ đã chìm trong khoái lạc, thân thể không tự chủ mà cong lên hưởng ứng để lệ ra một dáng vẻ hết sức nóng bỏng.

Màn dạo đầu đã xong người đàn ông rút ra vật cứng nóng đã ngửng cao đầu đang kêu gào xung trận. Anh mạnh bạo mà thúc eo, nơi đó đột ngột bị xâm chiếm không ngừng co rút siết chặt làm cho anh điên đảo mà gầm lên một tiếng, đợi một lúc cơn kɧoáı ©ảʍ mảnh liệt qua đi mới bất đầu luân động.

Từng cú thúc mạnh bạo đều đồn cô gái vào một góc, đôi tay bị khóa chặt khó khăn nắm chiếc ga gường, từng đợt từng đợt khoải cảm cứ lấn lướt.

"Ah…uh…chậm, chậm thô...ư!"

Hai thân thể trần trụi cứ quấn lấy nhau trong căn phòng, những âm thanh ám muội không ngừng phát ra, tiếng hô hấp mang phần nặng nề của người đàn ông cùng với âm thanh ra vào nơi đó vô cùng mị hoặc không ngừng vang lên.

Cứ thế không biết Khánh San đã ra bao nhiêu lần, mệt mỏi đến mức ngủ thϊếp đi vậy mà người đàn ông vẫn không chịu buông tha luân động cả một đêm dài.

Sáng sớm thức dậy Quỷ Thất sớm đã mặc quần áo chỉnh tề, trên gương mặt anh tuấn lộ rõ phần thỏa mãn, tâm trạng cực kì vui vẻ, còn Khánh San tỉnh giác đầu tóc đã rối loạn trên người không một mảnh vải chỉ toàn là chiến tích của người nào đó đêm qua.

Cô thấy anh đang vui vẻ mà thắt cà vạt trước gương liền bực bội ném gối vào người anh:"Tối qua anh chưa làm đủ tốt sao mà sáng nay vợ của anh lại bực bội như vậy?"

"Anh, thật sự làm quá tốt, rất rất tốt." Khánh San giằng giọng trả lời.

"Nay em còn phải đi tập vậy mà anh cả tối qua…!"

"Được rồi đừng giận nữa, anh xin nghĩ rồi cho em rồi, nghỉ thêm chút nữa đi khi nào hết mệt rồi dậy!"

"Không phải lỗi của anh sao?" Đó là điều đương nhiên anh phải làm mà Khánh San đắc ý

"Em còn sức mắng người như vậy e là tối qua dạy dỗ chưa đủ! Hay là bây giờ còn chút thời gian chúng ta cùng nhau tạo ra một em bé đi?"

"Anh… liêm sỉ anh rớt chỗ nào rồi vậy hả?"!

Sau khi Quỷ Thất đi làm Khánh San ăn sáng xong cũng liền mang sách ra sau vườn đọc không ngờ lại thất Arrebol đang phơi nắng, quả thật là con báo lười, Khánh San liền nhẹ nhàng chạy lại ngã phịch ngào trong lòng nó.

Arrebol biết rõ là Khánh San nghịch ngợm nhưng vẫn xấu tính gầm lên một tiếng to để hù cô, cô bị hù quyển sách trong tay liền rớt xuống, con báo đen thích thú phe phẩy đuôi.

"Sau này không cho ngươi thịt nữa!"

Nói xong một tiếng tinh vang lên là tin nhắn, vào tám giờ ngày mai cô có thể đi phỏng vấn xin việc rồi, nếu lần này thành công công ty của ba cũng có cơ hội lấy lại được rồi.