Ngoại Lệ (Sản Nhũ)

Chương 11: “Bảo bối, không thể đổi ý.”

"Sợ cái gì? Có người thấy được hẳn là sẽ càng hưng phấn đi." Tạ Cảnh Thâm trêu chọc khiến cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức toàn thân ửng hồng.

Sau khi Tạ Cảnh Thâm thưởng thức xong phản ứng của cô, anh đứng dậy đóng cửa sổ. Anh còn chưa ăn được thì sao có thể để người khác nhìn thấy thân thể của cô, chưa kể, anh còn chưa có chơi đủ đâu. Thỏ con nức nở với đôi mắt đỏ hoe có thể khơi dậy ham muốn du͙© vọиɠ của anh mãnh liệt hơn nữa ...

Tạ Cảnh Thâm nhẹ giọng dỗ dành, "Linh Linh, ôm lấy ngực cho anh ăn được không?

Cô cúi đầu ngây người một lúc. Hai tay nâng lấy mép vυ', hai quả bồng đào bị ép chặt vào nhau, để lại một khe núi sâu ở giữa.

Tạ Cảnh Thâm hơi thở nóng rực phả lên đầṳ ѵú bên phải, núʍ ѵú kí©ɧ ŧɧí©ɧ, run rẩy cương cứng.

“Linh Linh, nó đang muốn anh đến hôn đấy.”

Bị lời nói của anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Giang Linh Linh hung hăng trừng anh một cái, quay đầu nhắm mắt không chịu nghe.

Không nghĩ tới bộ dáng giận dỗi này dừng ở trong mắt Tạ Cảnh Thâm lại tình ý vô cùng.

“Bảo bối, nhìn vυ' da^ʍ của em.”

Giang Linh Linh cúi nhìn Tạ Cảnh Thâm nuốt lấy bộ ngực của mình vào miệng, dùng chiếc lưỡi ấm áp đảo quanh quầng vυ', sữa chảy ra liên tục.

Anh đem dòng sữa ngọt ngào cho vào miệng hút không một giọt, đôi môi mỏng ngậm lấy đầṳ ѵú cứng như đá, dùng sức lôi kéo.

"ưʍ... bên này cũng muốn..." Giang Linh Linh nhìn Tạ Cảnh Thâm với đôi mắt ướŧ áŧ, vặn eo ép hai đầu nhũ nhi đưa đến miệng anh.

Vẻ mặt của Tạ Cảnh Thâm không thay đổi, cũng không thấy động tĩnh gì tiếp theo, “Linh Linh, gọi ca ca.”

“Ca ca… muốn anh...ưʍ.. muốn cả hai bên cùng lúc, muốn ca ca hút sữa. ”

Tạ Cảnh Thâm đỏ mắt há miệng ngậm lấy hai đầu núm, mυ'ŧ chùn chụt để lại một chuỗi vết nước ướŧ áŧ, đầu lưỡi liếʍ qua lại hai đầu nhũ nhi.

Giang Linh Linh bị anh liếʍ láp, hai mắt mơ hồ, tóc ướt đẫm mồ hôi, khóe miệng đỏ tươi khẽ mở, đạt cực khoái.

Giang Linh Linh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thoải mái như vậy, khi cô thường tự vắt sữa bằng tay của mình, không cảm thấy có chút kɧoáı ©ảʍ nào. Cô có chút mê luyến cảm giác này.

Mặc dù không thể tiếp xúc gần gũi với bất cứ ai, nhưng cô nghĩ Tạ Cảnh Thâm có thể là một ngoại lệ.

Càng biết về Tạ Cảnh Thâm, cô càng ngạc nhiên. Anh ấy rất tốt, khác hoàn toàn với những người con trai mà cô từng tiếp xúc trước đây.

Vì vậy cô chăm chỉ từng bước vượt qua chướng ngại vật tâm lí, ngay từ đầu cô đã sợ hãi trước sự tiếp cận của anh, dần dần quen và thích sự tiếp xúc của anh.

Cô đang tiến gần hơn một bước đến cuộc sống bình thường, cô có thể có những mối quan hệ xã hội bình thường, những người bạn thân thiết, và thậm chí là ... chàng trai cô thích.

Cô rất biết ơn Tạ Cảnh Thâm, cho cô thấy bầu trời tươi đẹp trong đống đổ nát mờ mịt, cho cô biết rằng sẽ có người đối xử tốt với mình.

Anh giúp cô nhiều như vậy. Cho nên, anh khó chịu…… Chỉ là dùng tay, cô cũng là nguyện ý làm.

“Linh Linh, anh chỉ cọ bên ngoài thôi, được không, anh sẽ không vào.”

Giang Linh Linh còn chưa hiểu hết ý tứ, liền mơ mơ màng màng mà gật đầu, không chờ cô hiểu được, Tạ Cảnh Thâm đã cởi bỏ chiếc quần dưới thân, côn ŧᏂịŧ lập tức bắn ra.

Thẳng khi anh cởi chiếc qυầи ɭóŧ còn xót lại của cô, Giang Linh Linh mới ý thức được anh không cọ bên ngoài như vừa rồi ở phòng bếp.

Dù không hiểu thế nào, cô cũng biết rằng mình không được đem hạ thể cho người khác xem.

Hôm nay cô mặc một chiếc qυầи ɭóŧ mỏng, nhẹ nhàng lôi kéo là có thể cởi ra. Tay nhỏ bảo vệ hoa huyệt, nhìn Tạ Cảnh Thâm lắc đầu cự tuyệt.

“A, được rồi.” Tạ Cảnh Thâm mất mát nhìn cô, cũng không ép buộc.

Tạ Cảnh Thâm im lặng mặc quần áo, đứng dậy rời đi.

Tạ Cảnh Thâm vẻ mặt hiển nhiên không hề cảm xúc, Giang Linh Linh không biết vì cái gì lại nhìn ra một tia ủy khuất. Nhìn bóng lưng cô đơn của anh, cô có chút không đành lòng.

Nếu chỉ cho anh ấy xem, điều đó dường như không quá nghiêm trọng ...

Hơn nữa anh cũng cho chính mình xem qua, xem như huề nhau.

Nghĩ đến đây, trước khi anh mở cửa rời đi, Giang Linh Linh từ phía sau ôm chặt Tạ Cảnh Thâm, "Đừng đi, em đồng ý là được đúng không ..."

Tạ Cảnh Thâm đang đánh cược, cược rằng cô mềm lòng. Không khiến anh thất vọng, cô thật sự rất dễ mềm lòng.

Thân thể mềm mại không xương dính chặt sau lưng anh, nhũ nhi mềm mại cọ xát, ý nghĩ muốn cô lại dâng trào.

Vẫn chưa đủ, anh không thể bộc lộ sớm như vậy, anh phải làm cô can tâm tình nguyện mà cầu xin anh.

Tạ Cảnh Thâm rũ mắt xuống, che dấu cảm xúc, "Linh Linh, thật sự chuẩn bị tốt sao? Anh có thể làm chuyện quá đáng, em còn có chỗ để hối hận."

Giang Linh Linh cọ cọ lưng anh, nhẹ gật đầu.

Cô nghĩ, có lẽ cái to lớn đó không đâm vào thì cô vẫn chịu đựng được.

Nhưng cô vẫn còn quá ngây thơ, mãi cho đến khi Tạ Cảnh Thâm không ngừng ma sát lỗ hoa với gậy thịt của mình hết lần này đến lần khác, cô mới biết mình đã phạm sai lầm.

Nơi đó của Tạ Đình Phong vừa to vừa dài, động tác rất dữ dội, khiến cho hai chân cô tê dại, hoa môi bị đâm đến đỏ mọng, nước nhờn chảy lên ... côn ŧᏂịŧ của anh.

Âm thanh rêи ɾỉ phát ra từ cổ họng, "Không ... Tạ Cảnh Thâm, từ bỏ ... hức...."

Tạ Cảnh Thâm không những không dừng lại, động tác càng thêm kịch liệt những hạt mồ hôi chảy xuống cổ áo thấm ướt lớp vải. Khuôn mặt có một chút hoang dã, rất gợi cảm.