Editor: Yên Yên (yenyen)
"Diệp Tử Hi, hôm nay là ngày lễ gì sao?" Cũng trong lúc đó, Nhạc Dương vừa về tới ổ nhỏ của mình, nhìn vào trong phòng, thấy nơi này bày không ít hoa hồng. Bàn ăn của cô vốn đơn điệu, hiện tại đang được phủ lên một tấm khăn bằng tơ, phía trên đã bày thịt bò bít tết cùng rượu vang đỏ.
Mặc dù là ban ngày, nhưng ánh sáng của ngọc trai nhún nhảy vẫn rất mê người.
Một màn như vậy khiến miệng Nhạc Dương từ sau khi tiến vào phòng vẫn chưa khép lại.
"Có thích không?" Diệp Tử Hi trong lúc đang vội vàng đốt cây cây nến cuối cùng, ngẩng đầu hướng về phía Nhạc Dương cười một tiếng.
Anh không trả lời vấn đề kia của cô, chỉ cười hỏi ngược lại.
"Thích, làm gì có người phụ nữ nào không thích những thứ này chứ!" Nhìn bàn ăn được chuẩn bị tinh xảo, còn có những bó hồng xung quanh kia, Nhạc Dương lộ ra vẻ mặt si mê.
Dù cho cô là một luật sư nổi tiếng thì thế nào? Cô cũng trốn không thoát căn bệnh chung của phụ nữ: yêu lãng mạn, lại thích tưởng tượng.
Trong khi cùng Diệp Tử Hi qua lại, cô không chỉ một lần ảo tưởng mình có thể cùng Diệp Tử Hi ăn một bữa tối dưới ánh nến, đắm đuối nhìn vào mắt nhau.
Nhưng bởi vì Diệp Tử Hi không hy vọng tình yêu này bị mọi người biết, cho nên bọn họ không có lần nào ăn cơm được thỏa đáng.
Không ngờ, hôm nay giấc mộng này lại thành hiện thực.
Mặc dù bữa tối dưới nến được làm vào ban ngày, nhưng Nhạc Dương vẫn rất cảm động.
"Thích thì đến đây nào. Anh chuẩn bị hơn nửa ngày đấy!" Thời điểm Diệp Tử Hi nói đến đây, liền chủ động kéo ra một cái ghế giúp Nhạc Dương, lại hướng về phía cô bày ra một động tác "Xin mời"!
Nói thật, khuôn mặt của Diệp Tử Hi cũng không tệ.
Hôm nay anh mặc một thân màu đen Tuxedo, nhìn cực kỳ giống một công tử khiêm tốn.
"Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh!" Mang nét cười, Nhạc Dương ngồi xuống cái ghế Diệp Tử Hi đã giúp cô kéo ra.
Chờ sau khi Nhạc Dương vào chỗ ngồi, Diệp Tử Hi mới đi đến ngồi xuống vị trí bên kia.
"Thịt bò bít tết này anh mới vừa chiên. Anh đã thử một chút, mùi vị tạm được..." Diệp Tử Hi nói xong, đáy mắt mang theo mong chờ, tựa hồ đang đợi Nhạc Dương khen ngợi.
Mà lúc Nhạc Dương nghe thấy những lời này của anh, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ vui mừng.
Khi mới nhìn thấy thịt bò bít tết này, theo bản năng cô cho là Diệp Tử Hi đặt từ khách sạn về.
Dù sao anh cũng giống như Công Tử Ca hưởng thụ xa xỉ, làm sao có thể vì một người phụ nữ mà tự mình xuống bếp?
Nhưng hôm nay, anh thật sự vì Nhạc Dương cô mà tự mình xuống bếp rồi! Điều này có phải chứng minh thật ra đối với anh, Nhạc Dương cô cùng với những người bạn gái kia có chút khác biệt không?
"Thật không tệ!" Nhạc Dương mang theo niềm vui nhỏ, nếm thử một miếng thịt bò bít tết chiên anh tự mình làm cho cô.
"Diệp Tử Hi, về sau nếu anh không kinh doanh công ty thì có thể suy tính mở nhà hàng Tây rồi!" Nhạc Dương ăn miếng thứ hai, không nhịn được than thở.
Thành thật mà nói, Diệp Tử Hi đối với bò bít tết rán thật có thiên phú. Thịt này được anh gia công bên ngoài mềm và ngọt. Quả thực là ma thuật trên đầu lưỡi.
Nhạc Dương nói lời này cũng không thấy Diệp Tử Hi trả lời. Cô có chút tò mò phản ứng của Diệp Tử Hi là gì. Vừa ngẩng đầu liền phát hiện khuôn mặt anh không có nụ cười.
Cô nhanh chóng nói: "Ha ha, em nói đùa thôi! Anh kinh doanh công ty có thiên phú tốt như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày có thể mang Diệp Thị đạt tới đỉnh cao!"
"Cám ơn..." Diệp Tử Hi không cười, cũng không có lộ ra vẻ mặt tức giận, đối diện với Nhạc Dương nói hai chữ như vậy.
Sau bữa cơm, cô đứng lên dự định thu thập sạch sẽ bàn ăn. Chỉ là lúc cô thu dọn đồ đạc, lại bị Diệp Tử Hi ôm eo.
"Diệp Tử Hi, làm gì vậy chứ!" Nhạc Dương bị một màn thình lình xảy ra dọa sợ.
"Sau bữa tối dưới nến đương nhiên là muốn ân ái một phen rồi!" Diệp Tử Hi hăng hái ôm Nhạc Dương đi vào phòng ngủ.
Mà Nhạc Dương mặc dù vừa bắt đầu có chút kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn thuần phục dưới sự dịu dàng của Diệp Tử Hi.
Thật ra hôm nay bọn họ hẹn gặp mặt tại nơi này chính là để thân thiết. Hiện tại khi cơm nước xong cô lại cự tuyệt anh thì thật kì lạ.
Kết thúc một hồi triền miên, Diệp Tử Hi lau mồ hôi trên trán, tựa vào một bên giường thở dài:"Thật là thoải mái!"
"Diệp Tử Hi, anh có lời gì muốn nói với em phải không?" Sau khi trải qua dư vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Nhạc Dương đột nhiên mở miệng.
Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng yên tĩnh tới cực điểm, chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người.
"Nhạc Dương, anh muốn nói..." Không biết yên lặng bao lâu, Diệp Tử Hi tựa như lấy hết dũng khí mở miệng.
Lúc này, trên khuôn mặt anh có chút ít chần chừ. Có thể thấy, lời anh sắp nói ra khỏi miệng có bao nhiêu khó khăn.
Mà Nhạc Dương cũng lập tức ý thức được, Diệp Tử Hi có thể nói ra lời nói cô không muốn nghe.
"Nhạc Dương, nhà anh..." Anh lật người, tiếp tục đem Nhạc Dương đè ở phía dưới, bằng tư thế thân mật, Diệp Tử Hi và Nhạc Dương nhìn nhau.
Anh có thể nhìn thấy một "chính mình" khác từ đáy mắt Nhạc Dương.
Chỉ là bản thân anh trong đó có chút khó xử, có chút không muốn, có chút tình cảm rối loạn vẫn chiếm giữ ở đáy mắt anh.
Lần này anh thật vất vả lấy dũng khí muốn nói tiếp, Nhạc Dương lại mở miệng, cắt đứt lời anh muốn nói ra: "Diệp Tử Hi, đừng nói!"
"Nhưng Nhạc Dương, lời này nếu hiện tại anh không nói, về sau không biết có nói ra miệng được hay không..."
"Vậy thì về sau không cần nói!" Nhạc Dương đột nhiên đưa tay, bưng kín lỗ tai của mình, nói qua: "Em không muốn nghe."
"Nhạc Dương!"
"Diệp Tử Hi, van xin anh! Em thật sự là không muốn nghe những lời kia"
Thật ra thì, lúc kinh ngạc chứng kiến bữa tối dưới nến, cô cũng ý thức được có chuyện gì sẽ phải xảy ra.
Nhưng cô không khống chế được tâm tình của mình, cùng anh vui vẻ ăn cơm, vui vẻ nói chuyện phiếm, càng vui vẻ triền miên...
Cho đến khi anh muốn cùng cô ngả bài, cô mới hoàn toàn rối loạn.
"..."
Nhìn cô khổ sở ôm đầu của mình, Diệp Tử nắm lấy tay cô, muốn nói tiếp lời nói đang dang dở.
Không thể không thừa nhận, Tiếu Bảo Bối nói đúng. Nếu anh không cho Nhạc Dương được hạnh phúc thì cũng không nên làm chậm trễ cô nữa.
Mà lúc này Diệp Tử Hi cũng biết, mình không có lòng tin mang Nhạc Dương về nhà, nói cho người trong nhà rằng cô bé béo ú này là người anh muốn kết hôn.
Cho nên, tách nhau ra mới là tốt nhất. Nếu không, thời gian kéo dài càng lâu thì tổn thương đối với nhau càng sâu.
Nhưng căn bản Nhạc Dương không cho anh cơ hội mở miệng. Lúc anh muốn lấn áp tới lần nữa, không biết cô lấy hơi sức ở đâu, đột nhiên đem Diệp Tử Hi đẩy ra.
Bởi vì không lường đến việc Nhạc Dương sẽ dùng sức lực lớn như vậy nên Diệp Tử Hi trực tiếp bị đẩy xuống dưới giường, té chỏng vó lên trời.
Mà tựa như Nhạc Dương không nhìn thấy anh té lăn trên đất, nhanh chóng đi đến chỗ đống quần áo lỗn loạn bên kia, mặc từng món một lên.
Sau khi sửa soạn xong, cô còn nói với Diệp Tử Hi: "Em đột nhiên nhớ ra văn phòng luật sư bên kia còn có chút việc, em đi trước đây! Lát nữa khi anh phải trở về thì khóa cửa lại giúp em!" Bỏ lại một câu như vậy, Nhạc Dương vội vã rời đi.
Từ trên mặt đất, Diệp Tử Hi giùng giằng bò dậy, sau khi chứng kiến bóng lưng vội vã rời đi của Nhạc Dương, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ...
Anh nhìn ra được, cô thật sự rất quan tâm đoạn cảm tình này. Mà anh, cũng bắt đầu có chút quyến luyến phương thức sống chung với Nhạc Dương như ngày hôm nay.
Có lẽ, anh nên suy nghĩ xem có biện pháp nào thật tốt, có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này mà không phải cứ kết thúc như vậy với Nhạc Dương.
—— tuyến phân cách ——
"Cha, món này cha nấu thật ngon!" Sau khi náo loạn một trận với Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối không theo anh về nhà mà trực tiếp cất đi thẻ ngân hàng của anh, trở về Tiếu gia.
Chủ nhật rảnh rỗi không chuyện gì, Tiếu lão cha vốn định đến công ty làm thêm giờ nhưng lúc này đã có mục tiêu sinh hoạt mới.
Trong thời gian không đến một tiếng, Tiếu lão cha liền làm ra một bàn thức ăn nóng hổi.
"Ngon thì ăn nhiều một chút! Đúng rồi, con có muốn gọi điện cho Trác Phàm, để cậu ấy cùng tới dùng cơm hay không?"
Thật ra thì ông vẫn rất ưa thích Kiều Trác Phàm. Mỗi lần có chuyện tốt, Tiếu lão cha đều không quên gọi cho anh.
Nhưng ông vừa nói xong liền bị Tiếu Bảo Bối mãnh liệt kháng nghị: "Đừng!"
"Sao vậy? Các con lại cãi nhau à?" Tiếu lão cha có chút bất đắc dĩ nhìn Tiếu Bảo Bối.
"Cũng không phải là gây gổ... Ai nha, dù sao chúng ta tự mình ăn thôi, không cần để ý đến anh ấy!" Tiếu Bảo Bối kiêu ngạo hò hét, trực tiếp dùng đồ ăn lấp đầy miệng nhỏ của mình, bắt đầu hung hăng nhai, giống như làm vậy để thể hiện sự bất mãn của mình đối với Kiều Trác Phàm.
Mặc dù thời gian từ lúc bắt gặp Kiều Trác Phàm cùng Phạm Manh Manh gặp nhau đến giờ đã qua rất lâu rồi nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn chưa hết giận.
"Tốt lắm, không gọi tới thì không gọi tới! Con từ từ ăn, không ai giành với con!" Nhìn bộ dạng kia của Tiếu Bảo Bối, Tiếu lão cha cũng rất bất đắc dĩ.
Sau đó, hai người bọn họ đều ý thức không nhắc đến Kiều Trác Phàm. Cho nên bữa cơm này vẫn tính là rất vui vẻ.
Chỉ là khi ăn xong, Tiếu lão cha lại pha một bình trà. Nước trà đang bốc lên hơi nóng, ông nói với cô: "Bảo bối, thật ra hôn nhân nhìn rất đơn giản nhưng không phải như vậy. Có lúc, tình cảm chính là dựa vào hai chữ tin tưởng. Nếu không, cuộc hôn nhân ấy cũng sẽ đi đến bước đường cùng..."
Nói đến đây, ánh mắt Tiếu lão cha nhìn về phía phương xa, giống như xuyên thấu qua mọi thứ, thấy được chuyện rất lâu của trước kia...
Hết chương 140.