Editor: Mèo (meoancamam)
Cố Niệm Hề vừa rời đi, Đàm Tiểu Tam lập tức cảm giác tình thương của mẹ thật đáng quý.
Nếu không thì sao, mẹ vừa rời đi thì nhiệt độ xung quanh đều trực tiếp giảm xuống vài độ, lạnh đến nỗi anh trực tiếp rùng mình mấy cái.
Mà nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc nhiệt độ giảm xuống, chính là Đàm thiếu nhà bọn họ...
"Cha..." Được rồi, từ nhỏ đến lớn Đàm Tiểu Tam sợ nhất chính là Đàm thiếu nhà bọn họ đi! Hu hu, cái người xấu xa này luôn thừa dịp mẹ không chú ý mà khi dễ anh!
Trước mắt chỉ vừa nhìn ánh mắt của Đàm thiếu, Đàm Tiểu Tam lập tức ý thức được bản thân lại sắp xui xẻo rồi.
Khi anh đang cân nhắc lần này Đàm thiếu có phải sẽ sửa lại mái tóc đẹp trai của anh cạo giống như bị lừa đá không thì lại nghe thấy Đàm Dật Trạch nói thế này với mình: "Vào thôi!"
"Hả? Vâng!" Trong lúc nhất thời, Đàm Tiểu Tam còn tưởng rằng bản thân được tha tội.
Nhưng chờ đến khi anh hơn hở đi vào trong phòng khách, anh liền nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía sau của Đàm Dật Trạch: "Chờ tối nay lại trừng trị anh..."
Hu hu...
Nói đi nói lại, anh vẫn sẽ bị trừng trị!
- - đường phân cách - -
"Anh Tư Tề, đợi đến bao giờ anh rảnh đưa em đến chỗ kia của các anh chơi đi!" Khi Duật Tiểu Gia qua đó, Lăng Công Chúa vẫn đang nói chuyện với Chu Tư Tề.
"Được. Em muốn đi mà nói, trực tiếp gọi điện cho anh là được!" Chu Tư Tề cả người đều thành màu ô liu. Bởi vì từ nhỏ vô cùng sùng bái bác Đàm, còn rất nhỏ anh thì đã vào khu S.
Nhưng mà, anh chưa từng bởi vì bản thân quen biết với bác Đàm mà cảm thấy bản thân tài trí hơn người.
Sau khi anh tiến vào khu S, mỗi một bước của anh đều là tự mình cố gắng được.
Hiện giờ, anh cũng trộn lẫn trong đó không kém rồi.
Tất cả mọi người đều nói, tương lai anh có khả năng trở thành một Đàm Dật Trạch khác.
Nhưng bây giờ tuổi tác của anh cũng không nhỏ rồi.
Người Chu gia cũng bắt đầu quan tâm đến vấn đề hôn nhân của thằng nhóc thối này.
Nhưng điều quan trọng hơn, Chu tiên sinh thực ra không quen nhìn trong nhà ngoài ông ra còn có một tên đàn ông khác lắc lư trước mặt bà xã Chu nhà ông. Cho nên Chu tiên sinh chỉ mong sao có một yêu nữ nhanh chạy ra đây, thu phục Chu Tư Tề nhà bọn họ. Sau đó ông nhất định sẽ thử tất cả cách để đưa Chu Tư Tề ra ngoài ở. Như vậy trong nhà chỉ còn lại ông cùng bà xã Chu rồi!
Chính bởi vì như vậy, trước trước sau sau Chu tiên sinh đã để Chu Tư Tề gặp qua không ít đối tượng.
Nhưng mỗi lần, Chu Tư Tề nếu không phải nói đối tượng không đạt yêu cầu của anh thì cũng là tạm thời có việc không thể đến.
Nhưng hiện giờ nhìn dáng vẻ Chu Tư Tề nhiệt tình với tiểu Công Chúa như vậy, Đàm Duật ngược lại cảm thấy dường như Chu Tư Tề có một suy nghĩ khác.
"Như vậy quá không biết xấu hổ rồi!" Tiểu Công Chúa sau khi nghe Chu Tư Tề nói, lên tiếng: "Vẫn nên chọn lúc anh rảnh đi, nếu không em đột nhiên xuất hiện sợ rằng sẽ quấy rầy đến anh!"
Trước khi cô qua, Tô Tiểu Nữu đã nói qua với cô, khi đau lòng tốt nhất không nên trốn ở nhà một mình, tốt nhất vẫn nên ra ngoài nhiều hơn một chút.
Hiện giờ xem ra, lời nói của Tô Tiểu Nữu trái lại không sai.
Ở bên cạnh nói chuyện với anh Tư Tề một hồi, cô thật sự cảm giác tâm trạng của mình tốt hơn lúc trước rất nhiều. Cho nên trước mắt, Chu Tư Tề mời cô qua tiểu đội của anh nhìn một chút, cô cũng đồng ý.
"Tình cảm giữa hai người chúng ta còn nói được những điều này sao? Tóm lại, chỉ cần hai ngày nay em có rảnh điện thoại cho anh, đến lúc đó anh liền qua đón em!"
Dường như Chu Tư Tề còn có gì đó muốn nói với tiểu Công Chúa. Thế nhưng lời anh còn chưa nói hết liền có một bóng dáng chắn giữa anh và tiểu Công Chúa.
Mà bóng đen này, chính là Đàm Duật!
Sự xuất hiện của anh khiến cho cuộc trò chuyện vốn diễn ra vô cùng sôi nổi nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.
"Làm sao vậy? Vừa rồi đang nói chuyện gì, tiếp tục đi!" Khóe miệng Duật Tiểu Gia cong lên, dường như anh thật sự chỉ tò mò khi nãy bọn họ đang nói những gì.
Nhưng lúc này trong lòng anh thế nhưng lại vô cùng lo lắng.
Đờ mờ!
Chu Tư Tề!
Cậu con mẹ nó thật không biết xấu hổ!
Quyến rũ con gái, còn quyến rũ đến trong nhà tao!
Lại tiếp tục đi, xem ông mày có gϊếŧ chết cậu không!
Đương nhiên, những cái này chỉ là tâm lý Duật Tiểu Gia hoạt động, cũng không trực tiếp gào lên.
"Vậy anh Tư Tề, chờ hai ngày nay em gọi cho anh đi! Đến lúc đó, anh cũng không thể nói anh có việc, nếu không thì em sẽ không tha cho anh." Lăng Công Chúa khi bóng đen kia xuất hiện, cả người liền cứng lại.
Nhưng rất nhanh, cô lại khôi phục lại gương mặt tươi cười trước kia.
Nhất là hiện tại, tươi cười của cô so với trước còn rực rõ hơn vài phần. Cặp mắt hoa đào kia lại càng đầy ý cười.
Cô như vậy, trên cơ bản không có nhiều người đàn ông có thể thoát được ma trảo của mình.
Đến Tô Tiểu Nữu vừa nói chuyện với Lăng Nhị Gia vừa thoáng xem xét bọn họ bên kia thêm vài lần cũng nhịn không được tán thưởng trong lòng: Chậc chậc chậc, con bé này thật không hổ cùng loại với Lăng Nhị Gia! Đến ánh mắt câu người này cũng là hồn nhiên thiên thành(*)!
(*) hồn nhiên thiên thành: là nói sự hoàn hảo tự nhiên, không hề có dấu vết rìu đυ.c. Dùng để hình dung cấu trúc thơ văn chặt chẽ tự nhiên, chuyển từ không hề thô thiển cứng nhắc. Cũng để hình dung người tài đức đều hoàn mỹ.
Mà trước mắt, hai người đàn ông nhìn đôi mắt đẹp sáng chói của tiểu Công Chúa kia, một người ngây ngốc cười theo, một người thế nhưng vẻ mặt lại âm trầm.
Người trước là Chu Tư Tề, ngoại trừ cười ngây ngô với Lăng Công Chúa, anh ta còn nói: "Em cái con bé này, anh sợ em không thèm!"
Người sau là Duật Tiểu Gia, nhìn hai người này mắt đưa mày lại không coi ai ra gì, trong lòng anh giống như bị chó cắn vậy.
"Chỗ đó nếu em muốn đi, anh đưa em đi bao nhiêu lần đều không thành vấn đề! Nếu không, hiện tại anh liền đưa em qua đó một chút vậy!" Duật Tiểu Gia nhìn không quen việc Chu Tư Tề đoạt lấy lực chú ý của Lăng Công Chúa, tuy vẻ mặt lúc này không tốt nhưng vẫn chủ động mở miệng nói.
Nói xong, anh vươn tay muốn nắm lấy tay của Lăng Công Chúa.
Cô bé thối này từ nhỏ đến lớn đều thích dính lấy anh, nhất là những hành động vô cùng thân thiết, cô đều làm không biết mệt. Nhất là những việc của đôi tình nhân, cô tại lúc tuổi anh còn chưa có mối tình đầu đều bắt anh làm hết rồi.
Giống như cái gì mà hai người đi trên đường muốn tay nắm tay các kiểu, đều đã làm qua vô số lần.
Đương nhiên, mỗi lần dắt tay đều là cô chủ động đưa tay nhét vào trong tay anh.