Editor: Táo đỏ phố núi
“Ưʍ...” Giấc ngủ này của Tiếu Bảo Bối có hơi lâu một chút.
Đợi tới khi cô tỉnh lại một lần nữa, thì cô phát hiện ra trời bên ngoài đã tối rồi.
Nhưng mà may mắn là trong phòng nghỉ này vẫn đang bật đèn.
Hiển nhiên, người đàn ông này cũng ý thức được rằng cô sợ hãi khi phải thức dậy trong căn phòng tối đen như mực.
Cho nên đèn ở trong phòng nghỉ này cũng như đèn ở trong biệt thự của Kiều đại gia đều phải trải qua một lần sửa chữa.
Chỉ cần dưới tình huống ánh sáng không đủ, thì những bóng đèn này sẽ tự động được bật lên. Diễng đáng ele quiý don.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm đã sửa đèn lại khi nào vậy? Tiếu Bảo Bối thật sự không biết chuyện này. Nhưng mà sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ của người đàn ông này, quả thật là khiến cho cô rất cảm động.
Cô dụi dụi đôi mắt cho tỉnh táo, rồi bò dậy khỏi giường.
Lúc nhúc nhích người một cái, Tiếu Bảo Bối phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng mà cụ thể là ở đâu, thì cô tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được.
“Kiều...” Tiếu Bảo Bối đang định kêu Kiều Trác Phàm, xem anh có ở bên ngoài không, thì trong lúc vô tình lại nhìn thấy một vật thể màu hồng phấn ở bên cạnh gối đầu của mình.
Thực sự thì trong phòng nghỉ này, so với lần đầu tiên khi cô bước chân vào thì hình như đã có nhiều thứ hơn rất nhiều.
Giống như, khi mới tới đây lần đầu thì ở đây chỉ có một cái gối đầu màu đen, một cái chăn màu trắng, một tổ hợp vừa đơn điệu lại ngang ngược, quả thực chính là sự thưởng thức của Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà bởi vì bây giờ Tiếu Bảo Bối cũng thường xuyên nghỉ ngơi ở chỗ này, cho nên trên giường có thêm một chiếc gối màu hồng phấn.
Hơn nữa, còn có thêm một cái tủ kính đứng để treo quần áo.
Bên trong còn đặt rất nhiều quần áo của Tiếu Bảo Bối mặc cho mọi thời tiết, lại còn đưa tới đây bộ mỹ phẩm dưỡng da giống y hệt như bộ ở trong nhà của Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà điều khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm thấy kỳ lạ lúc này chính là cái vật thể màu hồng phấn đặt ở bên cạnh gối của mình.
Đây là...
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Tiếu Bảo Bối cầm cái vật nhỏ kia lên, kéo ra xem.
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng đỏ bừng lên.
Đó là bởi vì, giờ phút này vật thể được mở ra ở trong lòng bàn tay của cô chính là chiếc qυầи ɭóŧ mà cô mặc ngày hôm nay. Vừa rồi cô còn không nhận ra là bởi vì chiếc qυầи ɭóŧ này được người ta gấp gọn lại. Diễng đáng ele quiý don.
Phát hiện này khiến cho Tiếu Bảo Bối vội vàng vén chăn lên, rồi lại lặng lẽ vén váy của mình lên.
Vừa nhìn tới thì mặt của cô trực tiếp đỏ tới tận mang tai.
Quả thật là không mặc!
Nhưng mà chiếc qυầи ɭóŧ này, rõ ràng là mặc ở trên người của cô, tại sao lại...
Chẳng lẽ có ai đó nhân lúc cô ngủ, đã cởi chiếc qυầи ɭóŧ của cô ra?
Một tay nắm chặt chiếc qυầи ɭóŧ của mình, một tay che mặt lại, lúc Tiếu Bảo Bối khóc không ra nước mắt, thì Kiều Trác Phàm đẩy cửa bước vào.
“Ơ, đã tỉnh rồi à? Em ngủ một giấc, quả thật là đủ lâu!” Anh chậm rãi bước tới, ngồi xuống một chỗ khác ở bên giường, trực tiếp kéo Tiếu Bảo Bối vào trong lòng.
“Sao vậy? Vẫn còn chưa tỉnh ngủ sao? Có muốn... Ngủ tiếp một giấc nữa hay không...” Lúc Kiều Trác Phàm nói những lời này, hai tay ôm lấy hai đầu vai của Tiếu Bảo Bối, nhẹ nhàng như có như không vuốt ve đầu vai của cô.
Nhìn khuôn mặt tươi cười mơ mơ màng màng của cô, anh liền cúi đầu hôn lên gương mặt của cô một cái. Nói thật ra, anh vô cùng thích hương vị sạch sẽ ở trên người của Tiếu Bảo Bối. SSdienng dànlew quy9on. Ngửi mùi như vậy, lại khiến cho cả người anh có chút rục rịch.
Đàm Duật nói hiệu quả hồi phục của thuốc kia rất tốt.
Nói như vậy có nghĩa là cả người của Tiếu Bảo Bối đã hồi phục rồi đúng không?
Chỉ nghĩ tới thứ mà mới vừa rồi anh nhìn thấy, thì Kiều Trác Phàm cũng có chút rục rịch.
Cho nên bây giờ câu nói ‘ngủ tiếp một giấc nữa’ là có hàm nghĩa khác.
Nói xong, anh bắt đầu bu lại cái miệng nhỏ của Tiếu Bảo Bối.
“Đừng...” Tiếu Bảo Bối cầm cái qυầи ɭóŧ nhỏ quơ quơ, muốn từ chối Kiều Trác Phàm.
Mà bởi vì như vậy, nên cái vật nhỏ màu hồng kia thỉnh thoảng lại đung đưa ở trước mặt của Kiều Trác Phàm, có chút chướng mắt.
“Đây là...” Một tay của Kiều Trác Phàm cầm lấy cái qυầи ɭóŧ của cô, bỗng nhiên cười lớn lên.
“Sao thế, em cho rằng người khác cởϊ qυầи lót của em ra sao?” Nhìn bộ dạng buồn bực của cô, Kiều Trác Phàm không nhịn được, liền kéo cô vào trong lòng mình, hôn lên hai cái.
Cô nhóc này sao có thể mơ hồ một cách đáng yêu như vậy chứ?
Trong phòng làm việc này, trên cơ bản chỉ có mỗi mình Kiều Trác Phàm anh ra vào. Nhất là trong phòng nghỉ này, nếu như không có Kiều Trác Phàm anh cho phép thì không ai có thể tiến vào được.
Nhưng mà cô nhóc kia còn rối rắm vì qυầи ɭóŧ này của mình bị người khác cởi ra?
Thật sự là quá đáng yêu!
Cô nhóc như vậy, yêu như thế nào cũng đều cảm thấy chưa đủ!
“Chẳng lẽ là anh...” Tiếu Bảo Bối nghe thấy tiếng cười của Kiều Trác Phàm vang lên, vội vàng ngẩng đầu lên.
Tưởng tượng ra cảnh Kiều Trác Phàm cởϊ qυầи lót giúp cô, gương mặt của cô lại đỏ ửng lên.
“Tại sao anh lại có thể như vậy...” Cô giãy giụa muốn thoát ra khỏi l*иg ngực của Kiều Trác Phàm.
Ngoại trừ tức giận chuyện anh nhân lúc mình ngủ đã cởϊ qυầи lót của mình ra, thì cô lại cảm thấy vì mình không mặc qυầи ɭóŧ mà lại ngồi trên cùng một chiếc giường với Kiều Trác Phàm như vậy, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Nhưng mà cô lại không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Kiều Trác Phàm, ngược lại còn bị anh kéo lại ngồi lên trên đùi của anh.
“Không phải em nói là em bị đau hay sao? Cho nên anh đã tìm loại thuốc tốt nhất cho em, bây giờ cảm giác như thế nào?” Nói thật ra, câu hỏi này của Kiều Trác Phàm được hỏi ra, ngoại trừ quan tâm tới thân thể của Kiều Trác Phàm, thì còn vì muốn mưu cầu phúc lợi cho bản thân mình.
Ma thông qua sự nhắc nhở của Kiều Trác Phàm, lúc này Tiếu Bảo Bối mới nhớ tới chuyện sớm nay cô đi ra khỏi nhà, thì đau tới mức sắp không đi được.
Nhưng mà bây giờ...
Nói thật ra thì bây giờ cả người hết sức thoải mái, ngay cả một chút đau nhức cũng không hề cảm nhận được.
Tiếu Bảo Bối gật đầu theo bản năng, nhưng mà cô lập tức nghĩ lại nếu như mà thuốc là do Kiều Trác Phàm bôi giúp cô, vậy chẳng phải là...
Phía dưới của cô đã bị Kiều Trác Phàm nhìn thấy sạch bách rồi hay sao?
Die~nn ddan leê Quy ido nn. “Á...” Lần này Tiếu Bảo Bối giống như một con cá heo nhỏ, trực tiếp chui ra khỏi cái ôm của Kiều Trác Phàm, sau đó chui vào trong chăn, ngay cả cái đầu nhỏ cũng quấn chăn bông lên kín mít.
“Chuyện này là sao vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu không?” Kiều Trác Phàm căn bản không hiểu được tâm tư của con gái.
Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đột nhiên chui vào trong chăn, anh có chút không hiểu.
Vốn là muốn đưa tay ra kéo cô nhóc này ra, nhưng mà tay của cô nhóc này lại nắm chặt lấy chăn bông không chịu buông.
Đương nhiên, nếu như Kiều Trác Phàm cưỡng chế muốn kéo chăn ra, thì Tiếu Bảo Bối căn bản sẽ không thể là đối thủ của anh.
Nhưng mà anh lo lắng nếu như dùng sức quá mạnh, đến lúc đó khiến cho cô bị thương, cho nên cuối cùng anh cam lòng không cưỡng chế cô chui ra khỏi chăn, mà ở bên cạnh giường khuyên bảo.
“Mau kéo chăn ra, nếu không sau này sẽ ngạt thở giống như đầu heo!”
“Em sẽ không ra, mất mặt chết mất!” Lúc giọng nói của Tiếu Bảo Bối buồn bực vang lên ở trong chăn, lúc này Kiều Trác Phàm mới ý thức được đến cùng thì cô nhóc này đang suy nghĩ điều gì.
“Sớm muộn gì cũng xem mà, không sao hết!” Anh tùy ý an ủi một câu như vậy, khiến cho người phụ nữ ở trong chăn lại xấu hổ kêu gào lên.
“Hừ hừ... Đời này em cũng sẽ không chui ra nữa!”